Dạ Quân là một người đàn ông quyền lực và đầy ám ảnh. Từ lần đầu gặp Vũ Tình, hắn đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp mong manh và đôi mắt đầy u buồn của nàng. Nhưng tình yêu của hắn không phải là sự dịu dàng hay che chở, mà là một sự chiếm hữu mãnh liệt, ám ảnh và đầy bạo lực.
Một đêm mưa tầm tã, trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn mờ ảo, Dạ Quân và Vũ Tình đối diện nhau. Nàng cố gắng nói điều gì đó, nhưng hắn đã nhăn mặt lại, không muốn nghe. Trước khi nàng kịp thốt ra một lời, hắn đã lao đến, hôn nàng một cách mạnh bạo, nụ hôn chứa đựng tất cả sự uất ức và khao khát. Vũ Tình thở dốc, tay nàng dồn hết sức để đẩy hắn ra, nhưng vô ích. Hắn quá mạnh mẽ và quyết đoán.
Trong cơn tuyệt vọng, nàng cắn môi đến bật máu, mong có thể làm hắn tỉnh lại. Thấy máu tươi chảy ra từ môi nàng, Dạ Quân càng tức giận. Hắn không thể chấp nhận sự phản kháng từ nàng. Hắn nhanh chóng cầm một mảnh vải nhỏ nhét vào miệng nàng để ngăn không cho nàng nói thêm bất cứ lời nào. Sự bướng bỉnh và kiên cường của Vũ Tình khiến hắn càng quyết tâm hơn.
Dạ Quân cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của Vũ Tình, hắn thầm thì: "Em là của ta, mãi mãi là của ta. Không ai có thể cướp em khỏi ta, ngay cả chính em." Hắn nói như một lời thề, ánh mắt hắn chứa đựng sự cuồng nhiệt và quyết tâm không gì lay chuyển nổi.
Vũ Tình nằm yên, nước mắt lăn dài trên má. Nàng biết rằng dù có cố gắng đến đâu, nàng cũng không thể thoát khỏi bàn tay quyền lực và tình yêu ám ảnh của Dạ Quân. Nhưng trong lòng nàng, vẫn luôn tồn tại một hy vọng nhỏ nhoi, rằng một ngày nào đó, hắn sẽ nhận ra tình yêu không thể ép buộc, mà phải xuất phát từ trái tim.