Bạn đang đọc truyện Ta là Thực Sắc của tác giả Tát Không Không trên website đọc truyện online. Thời gian như thoi đưa, một năm vội trôi qua. Theo như lệ thường của trường tôi, ở cuối học kì sẽ cử hành mộtlần thi chung cho toàn thể học sinh, sau đó căn cứ vào thành tích để tiến hành phân ban: ban nghệ thuật trọng điểm và ban nghệ thuật phi trọng điểm. Nói tóm lại, lần thi này là rất trọng yếu, cho nên tất cả lũ họcsinh chúng tôi dồn hết sức lực, cố gắng ôn tập, chong đèn chiến đấu hăng hái, hận không thể vót nhọn đầu của mình mà đâm vào được ban trọng điểm. Rốt cuộc, đầu tháng bảy, cuộc thi chấm dứt, chúng tôi bốn ngườivì chúc mừng thoát ly khổ ải, giữa kì nghỉ hè mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, khắp chốn chơi đùa. Hôm nay, chúng tôi hẹn nhau ở KTV: ca hát, uống rượu và vui chơiđiên cuồng. Chúng tôi nháo tới gần 12 giờ, Đồng Diêu và Sài Sài đi xuốngsiêu thị dưới lầu mua đồ ăn vặt, tôi thì cùng Ôn Phủ Mịch ngồi trên ghế đợi. Ôn Phủ Mịch luôn luôn thích yên tĩnh, náo loạn cả đêm, giờ này nằmngủ trên ghế sô pha, đầu thì ngửa lên, im lặng ngủ say. Khuôn mặt hắn, ẩn trong bóng tối, lại như mang theo vô hạn hàoquang, hình dáng từng đường cong trên khuôn mặt hắn, mỗi một nét, đều như tạo nên vòng xoáy, làm cho tôi không tự chủ rơi vào trong đó. Lông mi của hắn, đen nhánh cong vút, cùng gương mặt sạch sẽ trắngtrẻo tạo nên nét đối lập rõ ràng. Mũi hắn thanh tú, theo hơi thở nhẹ nhàng mấp máy. Môi hắn mềm mại, đường nét rõ ràng, mang theo sự hấp dẫn khó cưỡnglại được. Hai má hắn hơi ửng đỏ, chính là loại mà tôi yêu thích, không kiềmlòng được, tôi cúi xuống, trộm hôn lên đó. Đến giờ tôi cũng chẳng biết mọi thứ xảy ra như thế nào, thật sựlà vậy, tôi xin thề. Khi tôi hồi phục tinh thần thì đã ngồi ở cạnh hắn, mà môi củahai chúng tôi lúc đó đang chạm vào nhau. Môi của Ôn Phủ Mịch quả là giống như tôi đã dự đoán, hơi lạnh, nhưnglại mang theo sự mềm mại làm cho tôi bỏ vũ khí đầu hàng giặc luôn. Lúc ấy, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên im lặng,ngay cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng trở thành bụi bặm xa xôi. Tại lúc đó, tôi đối với Ôn Phủ Mịch chỉ có tham luyến. Tôi chỉ định là hôn má hắn một chút thôi, sau đó liền rời đi,nhưng lại dời xuống dưới một mm nữa… vài mm nữa, nhìn tư thế của chúng tôi chính là hôn môi nhưng thực chất chẳng qua chỉ là hơi chạm nhau mà thôi. Hơi thở của hắn quẩn quanh nơi chóp mũi tôi, từng hơi nhẹ nhàng trêu chọc toàn bộ tinh thần của tôi. Lúc này, hắn bỗng nhiên mở mắt. Cặp mắt đen thăm thẳm, trong khu vực ghế lô tối tăm, như có tiasáng lướt qua, trong suốt mà thâm thúy. Nháy mắt, tôi hoảng loạn vội đứng lên, tốc độ nhanh tới nỗi timtôi muốn rớt ra ngoài. Lần, này, hỏng, bét, rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bằng không nói là miệng hắn có con muỗi đậu đi, tôi không muốn hắnbị cắn đồng thời không muốn sát sinh nên đã hy sinh thân mình đem con muỗi hấp dẫn lại môi mình? Hoặc là tôi nói tôi hoài nghi mình bị les, liền nghĩ hôn hắn đểxác định xem mình có phải là như thế không? Hay là không nói, trực tiếp đập cho hắn bất tỉnh, đợi hắn tỉnh lạichết cũng không thừa nhận? Đang phân vân giữa ba phương án giải quyết, Ôn Phủ Mịch hỏi: “Ngươiđang làm cái gì vậy?” Nghe vậy, tim tôi nhảy điên loạn hơn, nhanh chóng vượt qua cả mộtdàn nhạc sôi động, trong cơ thể tôi giống như có lửa cháy, máu của tôi như con ngựa hoang chạy loạn, mà da thì nhanh chóng đổ mồi hôi lạnh, trong đầu tôi là một mảnh hoảng loạn, tiểu não đại não gì cũng rối thành một đống, hỗn độn vô cùng. Nói chuyện đi, nói chuyện, Hàn Thực Sắc mau nói đi, tôi như vậynhắc nhở chính mình. Nhưng miệng lại như bị niêm phong, làm thế nào cũng không mở rađược. Tôi cùng Ôn Phủ Mịch đối diện nhau, không khí không quá xấu hổ nhưng lại có gì đó rất kì cục. Nói chuyện, nói chuyện đi Hàn Thực Sắc, tùy tiện nói câu gì cũngđược. Tôi lại nhắc nhở chính mình, tùy tiện cái gì đều được. Lần này, tôi đã nghe theo nội tâm mình, trả lời hắn: “Ta nghĩ cườngbạo ngươi” Câu này đúng là lời nói thiệt, nhưng mà cái câu nói thiệt này sovới đem tôi đi giết còn lợi hại hơn. Tôi chảy nước mắt, Hàn Thực Sắc, ngươi vẫn là nên chạy đi tìmcái xe tải nào đó mà đâm đầu vào chết luôn cho xong! Nói thì làm, tôi xoay người chạy ra khỏi khu ghế lô. Thật là không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Ôn Phủ Mịch a! Đang lúc tôi dùng toàn lực đứng dậy, cánh tay bỗng nhiên bị ÔnPhủ Mịch bắt lấy, sau đó hắn dùng tí lực, đem tôi kéo vào trong lòng ngực hắn. Cái mông của tôi, thôi quên đi, dễ hiểu một chút, mông của tôingồi trên đùi hắn, hai tay của tôi nhìn thì như đang ngăn cản hắn nhưng kỳ thực là đang vuốt ve ngực hắn. Mà hai tay của hắn lại bắt lấy cánh tay tôi. Đôi mắt đen của hắn, giống như mặt hồ đêm thu, trong suốt và tĩnhlặng, thần bí thâm thúy. Lần này tới lượt tôi hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ôn Phủ Mịch mỉm cười thản nhiên, hắn nói: “Ta không thể chịu lỗ”. Tiếp theo, khi tôi chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra,khuôn mặt hắn chầm chậm phóng đại, từ từ gần sát mặt tôi, sau đó, môi của chúng tôi lần thứ hai từ khi chào đời lại gặp nhau. Môi chúng tôi, đầu tiên là tiếp xúc, cảm nhận được tình hìnhcánh môi của đối phương, hoặc là run rẩy, hoặc là kích động, hoặc là trìu mến, hoặc một cái gì đó khác. Lúc sau quen dần, cảm xúc bắt đầu tăng vọt. Ôn Phủ Mịch nhẹ ngậmlấy môi tôi, giống như đem chúng trở thành món ăn tươi ngon, tinh tế nhấm nháp. Tiếp theo hắn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vòng quanh môi tôi, mộtvòng lại một vòng, mang theo trêu chọc, mang theo hấp dẫn. Lưỡi hắn khẽ tách môi tôi, hơi hơi ma sát, đôi môi mềm mại làmcho tôi một trận run rẩy. Động tác của hắn không chút hoang mang, mang theo sự thanh thản,tự tin dẫn tôi đi vào thế giới của hắn. Vốn tưởng rằng, tới đây đã là được hưởng một bữa yến tiệc longtrọng lắm rồi, nhưng lưỡi hắn lại cư nhiên tiến vào trong miệng tôi. Từ đầu đến cuối, Ôn Phủ Mịch đều duy trì sự thanh thản, hắn dùngchính lưỡi mình, lướt qua hàm răng tôi, lúc nặng lúc nhẹ hàm chứa dục vọng mà liếm láp, giống như một loại thần phục lại giống như một loại biểu thị công khai, mỗi chỗ đều mang theo hương vị của hắn, mỗi chỗ đều là dấu vết của hắn. Sau khi hoàn thành loạt động tác, lưỡi của hắn bắt đầu truy đuổiđồng loại của mình, dây dưa trong miệng tôi, giống như một con rắn không ngừng cuốn khúc, không ngừng khiêu khích. Nhiệt độ cơ thể của tôi tăng dần, kìm lòng không được mà ôm lấyÔn Phủ Mịch, học bộ dạng của hắn, bắt đầu hôn đáp trả. Lưỡi chúng tôi quấn quít nhau, tận tình mút vào dịch mật ngọtngào của đối phương, kịch liệt triền miên, lúc thì nhẹ nhàng như dòng suối, lúc thì mãnh liệt như biển rộng. Chúng tôi cứ thế dây dưa, cuồng nhiệt, tựa như là muốn trong cáihôn này, dùng hết sinh mệnh của mình. ………. Chi tiết ở trên, đều là cái rắm. Nghĩ thử coi, tôi và Ôn Phủ Mịch, đều là lần đầu hôn môi, sao cóthể vô sự tự thông, chỉ xem trên TV, kĩ thuật hôn liền thành thục đến vậy sao? Đó là chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm á. Tình huống chận thực là, chúng tôi đã cố hết sức mà hôn. Tất cả mọi người khi hôn lần đầu đều không khỏi răng đập răng,răng cắn lưỡi, thập phần khó khăn. Đầu lưỡi hai người chúng tôi làm sao có thể linh hoạt giống nhưrắn a, nói cách khác là như hai con giun không có mắt, nơi nơi chui loạn. Lưỡi Ôn Phủ Mịch chút xíu nữa là tiến tới yết hầu của tôi, hù chết người. Mà quan trọng hơn là, bởi vì môi của hai chúng tôi khi hôn khôngkín lắm, nước bọt rơi xuống tí tách, tuy nhiên, người ta khi hôn môi nồng nhiệt, bởi vì não bộ sinh ra phản ứng hóa học nên sẽ không cảm thấy ghê tởm. Nhưng giờ phút này, nếu có người nhìn thấy chắc sẽ nôn mửa ngay. Càng hôn, càng không có tinh thần, cộng thêm ướt át dinh dính,làm ảnh hưởng tới tâm tình, chúng tôi lại là người thông minh sắc sảo nên cùng nhau ngừng lại, lấy khăn giấy lau nước miếng dính đầy miệng. Sau đó, sắc mặt hai người lại ửng hồng, ánh mắt tỏa sáng nhìnnhau. Lúc này, tôi chợt nghĩ đến một điều, so sánh tính trọng yếu, liềnhỏi: “Ôn Phủ Mịch, bạn gái ngươi làm sao bây giờ?” Tuy rằng lời này nói ra nghe có vẻ khá bình tĩnh, nhưng lúc đólòng tôi đang rất hỗn loạn, hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì. May mắn, lời của hắn làm cho tâm hồn lo lắng cả đêm của tôi trởnên an tĩnh lại: “Ta không có bạn gái” Tôi âm thầm thở ra một hơi, cũng may tôi không trở thành tiểutam a, bằng không ngàn đao cũng không đủ tạ tội. Nhưng một lúc sau, Ôn Phủ Mịch thâm sâu nhìn tôi, nói: “Ý của talà, ta có bạn gái hay không còn phải xem ý tứ của ngươi” Tôi nhìn hắn, một hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu ra, vì thế liền hỏi:“Ngươi là đang thổ lộ với ta sao?” Ánh mắt hắn cụp xuống trốn tránh, đáy mắt tựa hồ thoáng qua mộttia ngượng ngùng, mà trên gương mặt băng lãnh của hắn hình như có chút đỏ lên. ...... Cuối cùng, cuộc sống thanh xuân vườn trường của tôi và Ôn Phủ Mịchlại khôi phục như bình thường Mỗi lần tan học, chúng tôi sẽ ngồi ở quán nước trước cổng trường,nói vài chuyện lảm nhảm, đương nhiên, phần nhiều là tôi nói. Ôn Phủ Mịch không thích nói chuyện lắm, nhưng hắn sẽ chăm chú lắngnghe, khiến cho tôi cực kì có cảm giác thành tựu. Chỉ là, từ đầu tôi đã luôn muốn phân tích tính cách thích yêntĩnh của hắn, cứ luôn hỏi hắn, mẹ ngươi đối xử với ngươi không tốt phải không, lúc nhỏ có phải ngươi đã từng bị mắc chứng bệnh u buồn hay không, trong nhà ngươi có phải đã từng trải qua biến cố gì đó à? Hắn lắc đầu, nói không có, gia đình ta rất bình thường, tại saongươi lại hỏi vậy? Tôi thở dài, nói, trong phim thần tượng không phải đều diễn nhưvậy sao, ngươi vốn là một tên nhóc sáng láng hoạt bát, nhưng vào vào khoảng 10 tuổi, gia đình xảy ra biến cố, từ đó ngươi liền đem bản thân phong bế lại. Nhưng rồi sau đó, ngươi gặp phải một người con gái ngây thơ, hoạt bát lại tam bát (bà tám) như ta, không cầm lòng được mà yêu thích cái cảm giác ấm áptrên người ta, tiếp theo đó là dưới một loạt tình tiết xảy ra, ngươi đối với ta cởi mở trái tim, nói ra câu chuyện của bản thân mình, lời dạo đầu có thể là, từ trước kia, có một tên nhóc, ba của hắn tìm một người mẹ mới, hoặc là mẹ của hắn tìm một người ba mới… balabala. Sau đó ta liền nhìn vào gương mặt giống như được điêu khắc của ngươi, hỏi, Ôn Phủ Mịch, tên nhóc đó là ngươi có phải không? Lúc đó, toàn thân ngươi hoặc là lông mi ngươi sẽ run lên, thật không ngờ ta lại thông minh như thế, cũng không biết tại sao lại muốn nói với ta những chuyện này, cuối cùng, ngươi im lặng, tiếp theo, ta liền đi đến, đau lòng mà ôm lấy ngươi, nói, Ôn Phủ Mịch, tất cả đều đã qua rồi, thật đó, tất cả đều đã qua rồi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, không đi đâu cả. Cuối cùng, ngươi phát hiện, thì ra trên thế gian này, người hiểu ngươi nhất chính là ta, vì vậy chúng ta ở dưới bầu trời đêm đầy sao ước nguyện lời thề tình yêu, ta luôn cảm thấy câu chuyện của chúng ta lẽ ra phải phát triển như vậy mới là vương đạo a. Nghe vậy, Ôn Phủ Mịch lắc đầu bất đắc dĩ nói, ngươi vẫn là nênít xem phim truyền hình đi. Trong ba năm đó, tôi với Ôn Phủ Mịch chưa bao giờ cãi nhau, cólúc tôi thật là vô vị quá rồi, muốn tìm hắn cãi nhau để bồi dưỡng chút tình cảm, nhưng lần nào hắn cũng không thèm để ý đến tôi, hại tôi cứ một mình diễn hai vai, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc. Mỗi lần sinh nhật tôi, hắn đều sẽ hỏi tôi, nói đi, ngươi thíchquà gì? Ánh mắt tôi lóe ra dâm quang, nuốt nước miếng, nói, ta muốn thânthể của ngươi. Hắn dùng ngón tay búng vào trán tôi, nói, ta nói thật, nghiêm chỉnhchút đi. Tôi thập phần oan ức, bởi vì chắc chắn là tôi nói thật mà Trước đây lúc chưa ở cùng hắn, tôi đã bắt đầu ý dâm với thân thểcủa hắn, bây giờ ở cùng nhau rồi, ngày ngày tai kề tóc kết, lại từ đầu tới cuối cũng không thể tiến vào chủ đề chính được, tôi nhẫn nhịn rất khó chịu a. Nhưng mà, Ôn Phủ Mịch cũng xem như là một đứa trẻ ngoan, mà lạigiống y như tôi, là xử (nam/nữ) chỉ từ động tác hôn môi của hắn là biết rồi. Thời gian chúng tôi ở bên nhau lúc trung học, chuyện vượt quá chừngmực nhất chính là hôn môi. Đương nhiên không phải ở trường học rồi, lúc ở trường học, hai đứatôi đến tay còn ngại nắm. Địa điểm chúng tôi luyện tập hôn môi, chính là phòng của tôi lúcnghỉ hè. Lúc đó, cha tôi mẹ tôi đều tự động rời đi, để cho chúng tôi cókhông gian tự do phát triển. Lúc bắt đầu, tôi nghĩ là họ tin tưởng chúng tôi sẽ không làm bậy,ai ngờ thì ra bọn họ muốn lưu lại không gian để thành toàn cho chuyện tốt của chúng tôi. Mẹ tôi bắt đầu từ lúc đó thật tỉ mỉ giảng cho tôi nghe nhữngchuyện cần chú ý, còn nói, con gái à, lầu đầu tiên là rất khổ sở, nhưng mà chỉ giống như bị chó cắn một ngụm thôi, nhẫn nhịn một chút liền qua, con xem Phủ Mịch lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đúng là kỳ quan của nhân loại nha, bị nó cắn một cái con cũng không phải là chịu thiệt. Ba tôi càng quá đáng hơn, ông ấy lại chủ động đem BCS của mình tặngcho Ôn Phủ Mịch, tỉ mỉ chỉ hắn cái này dùng như thế nào, cuối cùng còn lấy ra những bộ phim giáo dục các kỹ năng vận động trên giường của Nhật Bản mà mình giấu như bảo vật, cho Ôn Phủ Mịch lần lượt xem qua. Nhưng mà thật là cô phụ một tấm lòng tốt của họ, tôi cùng Ôn PhủMịch những lúc bị nhốt cùng nhau cũng chưa từng có thoát y bao giờ. Tại năm thứ hai cao trung kia, kỹ thuật hôn của chúng tôi ngàycàng phát triển, cuối cùng đã có thể hôn đẹp như những nam nữ trong phim thần tượng, cũng không còn xuất hiện cái cảnh nước miếng rơi tí tách như lần đầu tiên nữa. Tiếng người ở ngoài cửa sổ từ từ lớn lên, từng đợt ánh sáng nhènhẹ chiếu xạ vào trong phòng, trên trần nhà nơi nào cũng ngập tràn ánh sáng lay động. Hồi ức đến đó là dừng lại, tôi xoa nhẹ đầu óc đang mê mang, đứngdậy, từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc cảm, uống cùng với một cốc nước lọc, tiếp theo lại nằm xuống giường, từ từ tiến vào mộng đẹp.
TAG: Đọc truyện Ta Là Thực Sắc Online Full TExt, Tải truyện Ta Là Thực Sắc Full PRC và Ebook , doc truyen Ta Là Thực Sắc full online , đọc truyện Ta Là Thực Sắc chương mới nhất , đọc truyện Ta Là Thực Sắc trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi, đọc Truyện ngôn tình hay nhất , đọc truyện ngôn tình mới , Doc truyen ngon tinh online , truyen ngon tinh moi , Ngôn tình sắc, Ngôn tình ngược, ngôn tình trung quoc
Đại chiến trên giường (2) | 11 tháng trước | ||
Đại chiến trên giường (3) | 11 tháng trước | ||
Đại chiến trên giường (4) | 11 tháng trước | ||
Đại chiến trên giường (5) | 11 tháng trước | ||
Đại chiến trên giường (6) | 11 tháng trước | ||
Đại chiến trên giường (7) | 11 tháng trước | ||
Thời gian ngủ trưa | 11 tháng trước | ||
Vận động sau giấc ngủ trưa | 11 tháng trước | ||
Hạnh phúc nhẹ nhàng (đại kết cục) | 11 tháng trước | ||
Phiên ngoại Đồng Diêu: Lão bà (Vợ) (thượng) | 11 tháng trước |