Sở Kiều say khướt, bám càng chặt lấy Mã Lưu, cô cười ngốc nghếch:"Tiểu Mã... chúng ta sau này... sẽ thành một cặp... tớ sẽ đi làm... sinh cho cậu một đứa con....cậu chỉ cần làm bánh mì thịt cho tớ là được rồi... ehehehe"
Quân Từ Mặc cười gằn, nhắc lại một nữa:"Bỏ Sở Kiều ra"
Phương Hân Nghiêm bên cạnh bắt đầu thấy tình thế không ổn, cô ta liền ôm lấy tay Quân Từ Mặc, nũng nịu nói:"Chúng ta ra..."
"Câm mồm" Quân Từ Mặc hất mạnh tay cô ta ra, cả người Phương Hân Nghiêm lảo đảo rồi ngã ra sau.
"Quân...Từ Mặc?" Phương Hân Nghiêm ngồi dưới đất, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.
Năm nam nhân kia nghe thấy tiếng gầm lớn của Quân Từ Mặc liền chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến họ chau mày. Sở Kiều hai tay đang ôm lấy cổ Mã Lưu, hai chân quặp lấy eo cậu ta, miệng còn không ngừng làm nhảm về sinh con, thành lập một gia đình.
Lý Hàn Phing liếc nhìn Phương Hân Nghiêm, hắn liền chạy ra đỡ cô ta, để cô ta vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của hắn:"Có chuyện gì?"
"Sở Kiều nói là sẽ kết hôn với thằng nhãi này" Quân Từ Mặc nhướng mày nhìn Mã Lưu trước mặt.
"Kết hôn?" Dương Minh liếc lạnh Mã Lưu từ đầu xuống chân như đang dò xét:"Tính nhanh đến như vậy rồi?"
Sở Kiều chợt nhớ lại cái hôm bị sốt nặng, cô kêu gào thảm thiết, tay vẫn ôm lấy cổ Mã Lưu:"Huhu... Mã Lưu... đêm hôm đó... tôi rất mệt....mau về nhà đi..."
Sắc mặt của sáu nam nhân chợt sa sầm. Nhất Nam siết chặt tay, cười nhẹ nhàng:"Biết trước chị ấy là người phóng đãng như vậy, chúng ta tạo nên vở kịch này để làm gì cơ chứ?"
Lý Hàn Phong đẩy Phương Hân Nghiêm trong lòng mình ra, lại gần Mã Lưu, xách cổ cậu ta lên như xách một con cún. Khuôn mặt của hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ, như hận không thể ăn sạch nữ nhân trước mặt.
Dương Minh đi tới, động tác không kiêng dè gì, dùng sức kéo Sở Kiều ra khỏi người Mã Lưu ra.
"Không... không được... không" Sở Kiều như bị cướp mất con gấu bông, liên tục vươn người muốn ôm lấy Mã Lưu.
Dực Hạo Thiên ném một chiếc vali về phía Phương Hân Nghiêm, bên trong rơi ra nhiều xấp tiền lớn, kèm theo giọng nói không chút cảm xúc của hắn:"Tiền công, cảm ơn cô đã diễn cùng chúng tôi"
Phương Hân Nghiêm đờ người, ngước lên nhìn bọn họ, chòng mắt đỏ hoe:"... mấy người... định kết thúc như vậy thật sao? Mấy tháng qua chẳng lẽ... không..."
"Cảm ơn" Lý Hàn Phong lên tiếng ngắt lời:"Chúng tôi chỉ cần cô diễn chung, không hơn không kém"
"Khoan" Phương Hân Nghiêm kéo gấu áo Nhất Nam, nước mắt làm nhòe hết son phấn trên mặt cô, trông lấm lem vô cùng:"Đừng... tôi..."
"Tiền đấy rồi" Nhất Nam bế ngang Sở Kiều, dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất để nói:"Chúng tôi đi đây"
Phương Hân Nghiêm ngồi trong phòng thay đồ khóc nấc lên, ngay từ đầu thì ra vẫn chỉ là diễn. Cô biết là họ diễn nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy rung động, vẫn cảm thấy ấm áp với những hành động quan tâm cho dù là giả tạo của họ.
Mã Lưu không hiểu sao cũng bị xách cổ đi theo, đang đi nửa chừng, Quân Từ Mặc mới buông cậu ta xuống, giọng hắn lạnh lùng vang lên:"Sau này đừng lại gần Sở Kiều nữa"
Nói xong, sáu nam nhân kia liền đi khuất dạng.
***
"Hah.... ưm.... a...." Sở Kiều trong cơn mê rên rỉ đứt quãng, cô cảm nhận rõ hai chân đang bị một bàn tay gìm chặt xuống giường. Sở Kiều cố mở mắt nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến không cho cô cơ hội tỉnh táo.
"Bị liếm đến chảy nước như vậy rồi vẫn còn ngủ được sao?" Tiếng cười khẽ của nam nhân vang lên.
Tiểu huyệt hút chặt lấy lưỡi của Nhất Nam, bên trong tiết ra một cỗ d*m thủy nhầy nhụa, hắn đưa tay lên xoa nắn âm đế Sở Kiều, đuôi mắt cong lên:"Chỗ này vẫn thật khít"
"Ưm..." Sở Kiều khó chịu rên rỉ, cô lấy chân đạp đạp Nhất Nam ra, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đầu nhũ một bên đang bị cắn đến đau, bên kia lại đang bị ai đó gảy gảy đùa giỡn, môi âm hộ bên dưới liên tục co rút mấp máy như đang chờ được thao.
"Hửm? Gì vậy?" Sở Kiều hé mắt, cố nhìn rõ cảnh vật mông lung trước mặt.
Mở mắt ra, côn th*t sừng sững của Quân Từ Mặc và Tử Tuấn đang để hai bên má, bên tay trái cô là Dương Minh, bên tay phải là Dực Hạo Thiên, dưới thân là Nhất Nam. Người cô còn đang lõa thể nằm lên trên người Lý Hàn Phong.
Khoan... khoan....!!!
Sở Kiều bị dọa đến kinh hồn bạt vía, cô vừa há mồm định hét lớn lưỡi liền bị Quân Từ Mặc mút lấy đảo liên hồi trong miệng.
"Ưm... cái...cái... gì..." Sở Kiều rụt lưỡi lại nhưng mau chóng lưỡi bị Quân Từ Mặc quấn lấy liên tục đá rồi mút.
Nhất Nam phì cười, khuôn mặt tuấn lãng cúi xuống giữa hai chân cô.
Sở Kiều bị hôn đến quay cuồng đầu óc, cô mờ mịt hỏi:"... khoan... cái gì vậy?"
Ngón tay của Nhất Nam cắm vào tiểu huyệt ướt dầm dề của cô liêm tục ấn vào những điểm mẫn cảm, d*m thủy ọp ẹp văng ra ướt sũng cằm của hắn. Môi lưỡi Nhất Nam bắt đầu dán lên môi âm hộ kia, lưỡi thọc vào mà liếm mút. Đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt cùng ngón tay thô ráp liên tục chọc cắm, Sở Kiều hét chói tai, hông cô ưỡn lên bắn một dải dâm dịch đầy vào mặt Nhất Nam.