https://truyensachay.net

818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 17 - Giáo huấn chi thứ

Trước Sau

đầu dòng
Edit: Băng Di

Không nói đến chuyện Ngô Dụng gian nan đi đổi hoá đơn tạm như thế nào, buổi chiều ngày đó Tiết Trạm quay về Hầu phủ vừa vặn bị đám chi thứ Tiết thị tới cửa cầu tình chặn lại.

Các nàng khóc sướt mướt nói lý nói lẽ muốn hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để cho con của các nàng trở về Hổ Báo Doanh.

Đám lão phụ nhân cầm khăn lau nước mắt nghẹn ngào khóc ròng nói: “Không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, lão thái gia của chúng ta cùng lão Hầu gia đều là thân huynh đệ cùng một mạch, xương cốt đánh gảy thì động tới thịt gân, đều là người một nhà, lão sơ lão tổ tông khi qua đời còn bảo chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau –“

Tiết Trạm buông chén trà, ‘ba’ một tiếng ngắt lời: “Lão nhân ở riêng một mình tính cái gì huynh đệ, cái gì người một nhà? Nói đến giúp đỡ, Hầu phủ chúng ta giúp đỡ các người còn ít sao? Những lời này ta làm vãn bối vốn không nên nói, nhưng tính tình của ta thẳng thắn, nghẹn ở trong lòng không phun ra không thoải mái.”

Lão thái thái Thường thị bộ dạng nghe theo, tay lần vào chuỗi ngọc châu ở cổ tay, vẻ mặt mịt mờ.

Tam cô lục bà sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, lúc hồng, trong chốc lát giống như cái chậu nhuộm.

“Lúc trước lão nhân rõ ràng là con trai trưởng duy nhất nhưng ngược lại được phân gia sản ít nhất, vài chục năm qua nếu không có đồ cưới của nãi nãi ta chèo chống chi phí trong nhà, còn không biết dòng chính chúng ta hỗn loạn thành cái dạng gì rồi.”

Người phụ nhân nhéo nhéo khăn tay cười gượng: “Đây đều là do các trưởng bối phân phó.”

“Quyết định của tổ tông tiểu bối không dám nghi ngờ, chẳng qua là muốn sờ tìm lương tâm đối nhân xử thế một chút. Gia sản các ngươi lấy hơn phân nửa chúng ta không nói, mười mấy năm cũng không qua lại cũng không nói, nhưng từ khi hoàng đế luận công phong thưởng, gia gia ta được phong Định Viễn hầu, các ngươi liền như ong vỡ tổ bổ nhào đến nói cái gì giao tình, nhân tình, huynh đệ tình, “Tiết Trạm vẻ mặt trào phúng, không để ý sắc mặt của đối phương quả thực tức giận sắp ngất xỉu, tiếp tục nói: “Xương cốt đánh gảy thì động tới thịt gân, gia gia ta nể tình đồng mạch, nợ cũ trước kia cũng không so đo, chẳng qua là làm người nên thấy đủ. Đưa hối lộ, mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản đều không liên quan bọn ta, nhưng các ngươi không nên ỷ vào điểm quan hệ thân thích ấy mượn danh Hầu phủ ức hiếp kẻ yếu.”

“Đại bá của ta là người rộng lượng, có thể giúp cũng giúp đỡ, nghĩ rằng vào Hổ Báo Doanh thì cũng là huynh đệ đồng tộc của thế tử đường huynh ta nên đồng ý.” Ánh mắt nhìn hướng về phía ba thanh niên bên cạnh: “Nhưng nhìn một cái xem các ngươi đã  làm ra chuyện gì! Không có chí tiến thủ, không để cho bản thân tranh đấu lại người ta mà phải đi luồn cúi dựa dẫm! Ta cũng thay các ngươi bẽ mặt!” Tiết Trạm vỗ bàn trà, ba người đối diện sợ tới mức run lên: “Trước sát hạch không tiếp nhận huấn luyện bị đào thải, hiện tại lại lấy cớ cái gì mặt tăng mặt phật, nếu là ta đã  sớm nên lấy thắt lưng treo cổ cho xong. Ở trong này làm mất thể diện người có mặt ở đây.”

Lão thái thái động tác uống trà chậm rãi, ánh mắt mịt mờ.

Không sai biệt lắm.

Nãi nãi chính là lòng dạ mềm yếu, nếu không ta sớm nên lấy gậy gộc đuổi ra ngoài rồi!

Nói nhảm, tóm lại cũng một hồi thân thích, nhưng có đáp ứng hay không là một chuyện, không cho vào cửa lại là chuyện khác, hai chuyện không thể nói nhập làm một.

Như thế nào không thể nói nhập làm một? Thời gian không quý sao? Nước trà không cần tiền mua sao? Nha hoàn phục dịch không vất vả sao? Trước kia tới cửa làm tiền ta đã xem không vừa mắt!

Nghĩ đến đây Tiết Trạm quét mắt qua ba người: “Hổ Báo Doanh không phải Phan gia gia tửu, hết thảy lấy thực lực nói chuyện.” Tiếp theo nói đổi hướng gió: “Các ngươi muốn vào doanh cũng có thể, ta sẽ cho các ngươi một lần cơ hội.”

Vẻ mặt ba người lập tức vui vẻ.

Trong mắt Tiết Trạm hiện lên ý cười vì gian kế thực hiện được, quay đầu phân phó một tiểu nha đầu: “Đi đến tiểu viện của ta bảo Hạ Thúy đến một chuyến, còn ngươi sau đó qua diễn võ trường lấy bốn cái mộc côn đến.”

Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh cực nhanh chạy đi, không bao lâu Hạ Thúy liền vào sân trong, mộc côn cũng đưa đến.

Tiết Trạm vuốt cằm ra hiệu: “Ba người cùng tiến lên, đánh thắng Hạ Thúy ta để các ngươi vào Hổ Báo Doanh lần nữa.”

Một người trong đó khinh miệt mở miệng: “Nàng là một nữ nhân, thế tử có phải quá coi thường chúng ta hay không?”



Không đợi đối phương nói xong Tiết Trạm nhăn mi khiển trách: “Ít nói nhảm! Đánh thì lên, không đánh lập tức cút cho ta!” Nếu binh sĩ của hắn dám như vậy hắn đã đánh cho một trận trước rồi hãy nói.

Hạ Thúy ôn nhu yếu đuối cầm mộc côn, một bộ tiểu cừu vô hại.

Cuối cùng một phu nhân dùng khăn che khóe miệng, hướng lão thái thái nói: “Ba đánh một, còn là một nha hoàn, có phải có phần thắng mà không có thể diện hay không?”

Lão thái thái lắc tay: “A Trạm xưa nay là người có chủ kiến, ta là lão bà tử cũng không ép nó.”

“Nhưng dù sao cũng là một tiểu nha hoàn có phải hơi quá  hay không.”

” Ngươi yên tâm, A Trạm nói chuyện giữ lời.” Ngụ ý chính là không cần lấy lý do để lung lay bà, chỉ cần thắng tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, sẽ không có chuyện lấy cớ cái gì thắng không thể diện.

Trong viện Hạ Thúy thấy ba người chậm chạp bất động, khom gối nói:” Ba vị thiếu gia không muốn động thủ trước, vậy Hạ Thúy phải đắc tội.”

Dứt lời chấp côn phi thân mà lên, ban đầu tốc độ không mau sau lại càng lúc càng nhanh, đợi cho cuối cùng cơ hồ trong nháy mắt liền tới! Mộc côn sắc bén quét ngang, lấy khí thế phá ngàn quân địch mà đến.

Ba người vội vàng tách ra, nhưng trong lúc đó côn bổng truyền đến lực đạo chấn đến tay tê dại, lúc này có một người không cầm vững để mộc côn bay ra ngoài.

Thân ảnh Tiết Trạm chợt lóe, cầm mộc côn ném lên.

“Tiếp tục!”

Lời này nói cho ba người nghe cũng là nói cho Hạ Thúy nghe, Hạ Thúy ‘phúc đến thì lòng cũng sáng ra’ càng tấn công cường thế một côn lại một côn, ba người chống đỡ không được, trong nháy mắt đã bị đánh túi bụi.

Một nha hoàn cũng lợi hại như vậy quả thực không khoa học!

Sự thật chính là không khoa học như vậy!

Không đến nửa khắc ba đại nam nhân bị một nữ nhân đánh cho tơi bời tan tác, đổ máu bị thương, đám phụ nhân xông lên vội hô dừng, trong đó một người phụ nhân tính nết nóng nảy lập tức chỉ vào Hạ Thúy mở miệng định mắng, chẳng qua là mới nói một từ “ngươi” liền bị Tiết Trạm ngắt lời.

” Vừa rồi là ai nói nàng chỉ là một nữ nhân, nói ta quá coi thường các ngươi? Sự thật thắng hùng biện, “Mắt nhọn đảo qua, ánh sáng lạnh cuồn cuộn: “Không phải ta xem thường các ngươi mà là các ngươi vốn chính là phế vật! Chỉ điểm ấy bản lĩnh còn muốn vào Hổ Báo Doanh? Ngay cả một nha hoàn cũng đánh không lại thì ra chiến trường là đưa đồ ăn cho quân địch sao?!”

Tiết Trạm hùng hổ chấn mấy người run lên, phụ nhân tính nết nóng nảy kia bị dọa ngay cả nói cũng quên.

“Người tới! Tiễn khách!”

Đám phế vật này liếc mắt xem nhiều một cái cũng ngại bực mình!

Chí khí cao mão đến, đầy bụi đất rời đi, lão thái thái cười điểm điểm Tiết Trạm: “Tiểu quỷ cháu đầu óc thật thông minh!”

Đối với những chi thứ đó Tiết Trạm sớm xem không vừa mắt, trước kia không có cơ hội hôm nay có thể quang minh chính đại đánh một trận cũng coi như phun ra khó chịu trong lồng ngực.

” Nãi nãi không nên để cho đám vô lại này vào cửa, bọn họ muốn tiến hai phân, nhường cho bọn họ hai phân thì bọn họ lại muốn ba phân, đúng là lòng tham không đáy.”

Lão thái thái cười cười: “Trong lòng ta hiểu rõ.”



” Trong lòng nãi nãi hiểu rõ là tốt rồi. Không cần sợ các phụ nhân ấy, tôn nhi làm chỗ dựa cho người!”

Lão thái thái lập tức vui vẻ.

Trận đấu của Tiết Trạm cùng Kỉ Cương tựa như nước lạnh rơi vào chảo dầu lập tức nổ tung, ngay cả Chu Lệ nghe thấy cũng hiếu kỳ, quay sang tổng quản thái giám bên cạnh hỏi: “Tiểu Đức Tử ngươi nói xem, có phải là do Kỉ khanh thấy đối phương còn trẻ cố ý nhường nhịn hay không?” Nói xong bản thân Chu Lệ cũng cảm thấy suy đoán này quá mức không hợp, lắc đầu gạt bỏ nói: “Tính cách của Kỉ khanh làm không ra được hình tượng nhân từ kia đâu.”

Tổng quản thái giám khom người cười hùa theo: “Cũng không phải là như vậy. Phong bình của Kỉ đại nhân từ trước là thiết diện vô tư, cũng không có lý do gì nhường nhịn đâu.”

Chu Lệ cười: “Trẫm nhớ rõ người hiểu chuyện sắp xếp bảng cao thủ năm nay còn chưa có đổi mới, nhớ rõ năm ngoái Kỉ khanh là xếp hạng vị trí thứ mười nhỉ?”

Tổng quản thái giám vui vẻ xác nhận.

” Vậy nói cách khác tân thế tử Định Viễn hầu này là đương kim tuyệt đỉnh cao thủ bài danh thứ chín?” Chu Lệ nói xong nở nụ cười “Lương tương thủ vô dong tài* như vậy xem ra Hổ Báo Doanh của trẫm sợ là thật sự thoát thai hoán cốt.” (*chủ nhân tài ắc có thuộc hạ tài)

Tổng quản thái giám khom lưng nói` Chúc mừng Hoàng Thượng hỉ đắc tương tài.”

Chu Lệ phất tay cười to: “Chọn hai phần lễ ngày mai đưa đến cho Tiết thế tử cùng Kỉ khanh, bảo rằng trẫm cao hứng!”

Một lời hợp ý liền cho phần thưởng gì gì đó quả thật là phong cách của Chu gia.

Lúc đó Tiết Trạm đang đi tới nha môn Cẩm y vệ vừa vặn chặn Kỉ Cương. Da mặt dày xáp qua: “Không biết Kỉ huynh có thời gian rảnh không? Ta ở Bách Vị lâu đã chuẩn bị rượu nhạt, còn thỉnh Kỉ huynh nể mặt ăn bữa cơm rau dưa được không?”

Ngô Dụng vuốt mặt. Hắn đối với việc chủ tử nhà mình xem mặt nói chuyện đã muốn tuyệt vọng.

Kỉ Cương nhướng mày: “Cơm rau dưa cũng có thể, chẳng qua là chỗ Kỉ mỗ còn có vài vị đồng nghiệp, không biết thế tử có cảm thấy bất tiện không?”

“Đương nhiên có thể!” Tiết Trạm đang muốn ba hoa nói là vinh hạnh của mình, chẳng ngờ đi tới từ phía sau cửa không phải vài vị mà là hơn mười vị, sơ sơ phỏng chừng có sáu bảy mươi người!

Ngô Dụng rất không phúc hậu ‘phốc’ một tiếng.

Mặt Tiết Trạm cũng tái rồi.

Kỉ Cương cười nhếch mép:” Người có hơi nhiều, còn thỉnh thế tử chớ để bụng.”

Chết sớm hay muộn đều là chết! Tiết Trạm bi thống che ngực: “Không, không ngại.”

Ngô Dụng quay đầu nhịn cười, nhịn đến bả vai run rẩy. Nhìn thấy chủ tử vô lương ăn phải ruồi tâm tình của hắn quả thực tốt đến mức bay lên! Nhìn đám Cẩm y vệ  ngày hôm qua tới cửa lấy hoá đơn tạm bị khó xử khắp chốn còn bị đánh hai cái, lập tức cảm thấy đối phương vô cùng đáng yêu! Hết sức đáng yêu!

Nhìn thấy thuộc hạ vui sướng khi người gặp họa Tiết Trạm vô cùng đau đớn!

Ngô Dụng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn đã lợn chết không sợ nước sôi, một người một ngựa chạy đến nha môn Cẩm y vệ đòi tiền, hành động vĩ đại loại này cũng làm còn có cái gì không thể làm?

Sự thật là có. Chính là cùng một nửa đồng nghiệp Cẩm y vệ của kinh thành uống rượu, một mình hắn đấu một đám! Ngô Dụng rầm rì tức, khóc ngất đang nhà xí.
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc