Nhưng A Nông vẫn cứ thích mùa đông, thích mùa đông có những nhánh cây trụi lủi, thích động vật nhỏ trốn đi ngủ đông, thích Thung Thung mặc quần áo rộng lớn ôm nàng từ phía sau.
Thích mùa đông, thích thế giới, thích anh.
Nhưng rồi sẽ có ngày thay đổi. Và...
Nếu có một ngày em không còn thích mùa đông, cũng không thích thế giới nữa, nhưng sẽ mãi thích anh.
Vì anh rất tốt, vượt qua hết thảy cái gọi là tốt. Chỉ cần nghĩ đến anh, trong lòng em lập tức tràn đầy, đi đường đón gió cũng ngập ý cười, tất thảy trong lòng toàn bộ đều là anh.
*
Nhưng có lẽ rất nhiều người lại không thích mùa đông.
Bệnh viện vào mùa đông quá đông người.
Lục Thung từ buổi sáng bước vào bệnh viện chưa từng ngơi nghỉ, chỉ ăn mặc quần áo đơn bạc, mà sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt hết.
Lúc hắn nghỉ trưa, ăn bánh mì, liền tranh thủ gọi điện thoại cho A Nông, trong ánh mắt chan chứa sự dịu dàng.
"Em đang ăn cơm hả?"
"Anh cũng đang ăn, ăn sườn xào chua ngọt."
"Đúng rồi, hôm nay anh không đi đón em được, đi một người phải chú ý an toàn, về đến nhà nhớ nhắn tin liền cho anh."
......
Hắn nghe giọng điệu mềm mại của A Nông ở đầu bên kia, lên án hắn vì sao ăn sườn xào chua ngọt lại không cho nàng ăn với, sau đó lại bày ra vẻ già dặn thở dài, nói hắn giống như cha già nhọc lòng con gái.
Lục Thung nuốt xuống một miếng bánh mì, cười khẽ, tiếng nói hơi khàn xuyên thấu qua loa, tựa hồ mang điện truyền qua đó, chạm vào đầu ngón tay của A Nông.
Tê dại cả một ngón.
"Ba ba nhọc lòng con, cũng "làm" con."
A Nông: "......"
Ngắt điện thoại, Lục Thung đeo lại mắt kính, khoác áo blouse trắng, lập tức nhiều hơn ba phần cấm dục đạm mạc. Hắn đi ra ngoài, hỏi hộ sĩ lịch trình buổi chiều.
Lúc này có một đám hộ sĩ trẻ trộm giờ nghỉ trưa, ríu rít buôn chuyện về các bác sĩ.
Hộ sĩ nghe thấy âm thanh của Lục Thung, nuốt nuốt nước miếng, muốn thử dò xét hắn sau cuộc trò chuyện lúc nãy.
Vóc dáng người đàn ông rất cao, vai rộng chân dài, nhìn rất có cảm giác an toàn, bộ dáng cũng ôn nhuận như ngọc.
"Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục, có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng em không?"
Lục Thung luôn luôn thu liễm "mũi nhọn", hệt như mặt hồ trầm tĩnh, ngẫu nhiên có gió thổi qua, cũng chỉ gợn sóng, thoải mái, một chút lực sát thương cũng không có.
Nhưng đối với mấy cô gái trẻ mà nói, thì đây là bọc túi da giàu tính lừa gạt, thật sự rất có lực sát thương.
Đáp án vừa có, tiếng ồ đồng loạt vang lớn, vô số tâm tư thiếu nữ bị chọc rách nát.
"Làm sao đã kết hôn rồi?"
"Anh anh anh, tuổi trẻ đi tảo hôn!"
"Oa, bác sĩ Lục, vậy vợ anh có xinh đẹp không?"
"......"
Lục Thung tính tình tốt mà kìm lại khóe môi, nhặt ra một vấn đề trả lời:
"Rất xinh đẹp."
Rất xinh đẹp, nghĩa là cực kỳ xinh đẹp.
Mấy cô càng thương tâm, chi bằng không nên hỏi.
Sau cuộc tám chuyện lập tức tạo ra một thực trạng thất tình đại trà, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng còn chưa kịp khổ sở trong chốc lát, đã phải tiếp tục làm việc.
Lượng công việc lớn như vậy, ngay cả thời gian khổ sở cũng không dành ra riêng cho ai.
Thật là đáng thương mà.
*
Bụng của chị chủ cửa hàng một ngày so với một ngày càng lớn hơn, tựa như khí cầu được bơm khí, A Nông cảm thấy rất mới lạ.
Chị chủ sờ sờ đầu cô gái nhỏ, tản ra hào quang mẹ hiền.
"Về sau nếu em muốn làm mẹ, cũng sẽ giống như chị vậy, cơ thể cồng kềnh nặng nề, hệt như một con gấu."
"Chị đáng yêu như vậy, khẳng định là gấu trúc."
Ngốc quá, gấu trúc không phải là một loại gấu.
Chị chủ cửa hàng cũng không tính sửa lại cho đúng, ngược lại hùa theo A Nông nói.
"Là một gấu trúc đáng yêu."
Hôm nay không có ánh mặt trời, thời tiết thì xám xịt, nhưng dự báo lại không nói trời sẽ mưa.
Nhưng A Nông vẫn nhắn một tin cho Lục Thung.
"Có lẽ trời sẽ mưa đó, anh có mang không?"
Nhắn đã quen thói, thế nên lúc bấm gửi đi rồi mới phản ứng lại.
Vốn là muốn hỏi hắn có mang dù không.
Lục Thung rất nhanh nhắn lại: Mang rồi.
Không bao lâu, lại tới thêm một tin nhắn nữa: Còn nữa, rất nhớ em.
A Nông nhìn chằm chằm di động ngây ngô cười, xoa xoa gương mặt mềm mại, cười khanh khách trong chốc lát, rồi mới trở lại bình thường: Em cũng vậy.
Em cũng vậy.
Mùa đông nên trời tối sớm, gần đây Lục Thung bận rộn, không rảnh tới đón A Nông, hắn sợ cô gái nhỏ một người đi không an toàn, luôn dặn dò nàng về sớm một chút.
Nhưng hôm nay lại không khéo, tuy không phải là ngày lễ gì, nhưng người tới mua hoa đặc biệt nhiều.
Kỳ thật người mua hoa rất hạnh phúc, bởi vì tặng hoa là một việc hạnh phúc.
Bận rộn làm cho xong, A Nông nhìn đến đồng hồ thì thấy đã trễ, liền vội vội vàng vàng đóng cửa cửa hàng, đi đến trạm xe buýt, chờ xe.
Rất thuận lợi đi đến trạm xe công cộng, A Nông vừa mới định ngồi xuống, chợt có một người đàn ông đến gần.
Nàng cẩn thận ngước mắt, liền đối diện với đôi mắt người nọ.
Có lẽ do trời tối quá, cặp mắt kia trông như tro nguội lại vừa âm u, giống như huyệt động không bao giờ thấy ánh mắt trời.
Đầu A Nông bỗng nhiên tê rần, hình ảnh đan xen quặn đau, như bức nàng không thể không cố nhớ lại chút gì đó.
Trong lòng không biết vì sao có rất nhiều điều bất an và sợ hãi.
Khi xuống xe, cánh cửa xe khép lại trước mắt, A Nông bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với sườn mặt người nọ qua một lớp kính.
Ông ta không nhìn nàng, cũng không có xuống xe.
Vì thế, A Nông nơm nớp, gọi điện thoại cho Lục Thung, nhưng hắn lại tắt máy.
Có lẽ lại đang làm phẫu thuật.
Thiếu nữ chậm rãi đi về nhà, thân ảnh nhỏ xinh đơn bạc, dưới bóng đèn đường mờ nhạt, lại phản xạ ra bóng dáng hai người.
Cửa phòng giải phẫu đóng lại, Lục Thung đeo khẩu trang, nhíu mày, mí mắt giật rất dữ.
Giữa trưa cũng chỉ lót dạ cái bánh mì, dạ dày lại hành đau âm ỉ.
"Bác sĩ Lục, bị sao vậy?"
Trợ thủ bên cạnh thấy thần sắc hắn không đúng lắm, vì thế lên tiếng dò hỏi.
Nhưng trong nháy mắt, hắn lại khôi phục như thường, mắt đen giống hai hạt châu lưu li, vừa trong vừa sâu, không nhìn ra bất luận cái gì không đúng.