Một giấc mơ, A Nông đi vào cuộc sống của Lục Thung mười bảy tuổi.
Tựa như một cuộc lữ hành mới lạ cũng xa lạ.
Phòng y tế, A Nông ghé vào trên giường bệnh, trợn tròn mắt nhìn Lục Thung.
Mặt mày thiếu niên non nớt, phong thái thanh thoát, không hề tìm thấy được thần sắc ôn nhuận thuộc về sau này, ngược lại trông rất kiệt ngạo nóng nảy.
Đại khái, vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch.
"Tôi không cố ý đẩy cậu."
"Tớ biết."
Rõ ràng là người bị hại, nhưng lại khoan dung giống như tỏ lòng cảm kích.
Ai cũng không tin hắn.
Nhưng người bị hại lại tin tưởng hắn.
Buồn cười.
Lục Thung không nói chuyện nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
A Nông vội xuống giường đeo giày, nghiêng ngả lảo đảo đuổi cho kịp hắn, đầu vẫn còn hơi choáng, nàng không ngừng cố bắt lấy tay áo của hắn.
"Từ từ."
Quỷ dính người.
Lục Thung trừng mắt với A Nông, cô gái nhỏ nắm lấy tay áo của hắn, rụt rụt cổ, không hề sợ hãi, híp một đôi mắt đen nhánh, nhìn hắn cười rộ lên, cực kỳ làm cho người ta yêu thích.
"Tớ không quen đường."
"Ngu ngốc."
Thung Thung mười bảy tuổi giống hệt một con nhím, nếu nói rằng hắn không có thiện ý hay không thích tiếp cận với người khác, không bằng nói rằng hắn không có thói quen đó.
Mà Lục Thung của nhiều năm sau không còn là một con nhím nữa, hắn nhốt con nhím ở một chỗ trong thân thể của hắn, ai cũng phát hiện không ra.
Hắn giấu rất tốt.
Khi trở lại lớp, A Nông mơ mơ màng màng ngồi vào chỗ của mình, cô bạn ngồi cùng bàn chính là nữ sinh trước đó vì nàng mà rơi nước mắt.
"Chu Nông, cậu không sao chứ?"
A Nông cười lắc đầu, nói không có việc gì.
Chu Niên Niên hừ hừ, nhỏ giọng nói thầm: "Tớ thật sự bị hù chết, Lục Thung thật sự quá hung dữ, tớ không dám nói với cậu ấy lời nào, cậu cũng không phải không biết..."
A Nông liếc mắt thấy bảng tên của cô bạn, mở miệng hỏi: "Cậu cũng họ Chu à?"
Chu Niên Niên ngẩn người, nói: "Đúng vậy."
A Nông nở nụ cười không thể hiểu được, nói: "Thật là tốt."
Đây là một loại tình cảm rất kỳ quái.
Ở trong một giấc mơ, bạn có bạn bè, cùng họ với bạn, vì bạn lo lắng đến rơi nước mắt.
Thật là tốt.
Nếu Chu Nông mười bảy tuổi cũng có một cuộc sống như vậy, thì thật là tốt.
Một ngày hoảng hốt qua đi, mặt trời xuống núi, sắc trời trở tối.
Tan học.
A Nông cọ tới cọ lui mới soạn xong cặp sách, rồi rụt rè đi theo sau Lục Thung, đi chưa được bao lâu, thì cảm giác người phía trước ngừng lại, nhìn chằm chằm nàng.
Không trách A Nông được, giấc mơ này rối loạn lung tung, ai biết được bản thân sống ở chỗ nào.
"Cậu là đồ biến thái hả?"
Lục Thung rút tay khỏi túi quần, đôi mắt đánh giá A Nông trên dưới, vẫn cảm thấy cô bé này kỳ kỳ quái quái không bình thường.
A Nông tốt tính tươi cười, mặt trời lặn xuống phía chân trời, mặt mày nàng trắng nõn, lấp lánh sáng lên.
"Tớ có thể về nhà với cậu không?"
Trên đường ầm ĩ, bọn họ cách một khoảng không xa, một người lạnh nhạt, một người mỉm cười, tạo thành hai cực đều có ý đồ.
"Dựa vào cái gì?"
A Nông cảm thấy thật sự là kỳ diệu cực kỳ, bản thân lại đang đối thoại với Thung Thung mười bảy tuổi.
Dựa vào cái gì?
A Nông suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Cậu là ba ba của con tớ."
Không khí vốn khô nóng vào giờ phút này bỗng dưng lạnh hẳn.
Còn kèm theo một chút xấu hổ.
Biểu tình Lục Thung có chút kỳ quái, cau mày, toàn thân đều tản ra hơi thở kháng cự.
"Tôi nói sai rồi, cậu không phải đồ biến thái."
"Cậu chính là đồ bệnh tâm thần."
Nói xong liền lập tức đi về nhà, vẫn luôn nghe thấy nữ sinh phía sau cười khanh khách không ngừng.
Phiền muốn chết.
Lục Thung nghĩ thầm, đây là một ngày quái không thật gì cả.
Có một đồ bệnh tâm thần nói mày là ba của con cậu ta.
Đầu năm nay lưu hành ăn vạ như vậy à?
-
A Nông bị nhốt ngoài cửa nhà Lục Thung.
Trời tối, cửa rốt cuộc được mở, vẻ mặt Lục Thung lạnh nhạt xách theo túi rác, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Cùng tôi đi vứt rác."
A Nông ngoan ngoãn đứng lên, tung ta tung tăng đi theo Lục Thung đi vứt rác.
Một đường parabol hoàn mỹ xẹt qua trước mắt, túi rác chuẩn xác rơi vào thùng.
Tiếp theo, thiếu niên vốn dĩ an tĩnh lại đột nhiên chạy vọt đi, A Nông còn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền đóng cửa lớn lại, phóng lên lầu.
A Nông:???
Chán nản ở dưới lầu ngồi trong chốc lát, thì có một dì tốt bụng cho rằng nàng không mang chìa khóa, vì thế mở cửa lớn rồi dẫn nàng đi vào cùng.
Tới trước cửa nhà Lục Thung, A Nông giơ tay lên, quào quào không khí, thở thật dài, từ bỏ.
Hệt như sợ chọc người ta phiền.
Kéo thân thể mỏi mệt, A Nông bao lấy chính mình, không bao lâu liền ngủ mất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa bỗng nhiên mở ra, lộ ra một tia ánh sáng.
Khuôn mặt thiếu niên nửa sáng nửa tối, trong lòng lên lên xuống xuống, nhìn thiếu nữ ngủ say, cuối cùng vẫn cúi người xuống ôm nàng.
Đời trước không biết thiếu nàng cái gì?
Chỉ trong vòng một ngày đã ôm hai lần.
Nhất định là do kỹ xảo ăn vạ mới của người này.
Rạng sáng, A Nông bị đói tỉnh.
Xoay người một cái, liền từ trên sô pha lăn xuống dưới.
"Ui..."
Đầu óc thanh tỉnh một chút, A Nông biết, hẳn là Lục Thung ôm mình vào nhà.
Muốn đi hỏi Thung Thung có thể ăn đồ gì trong tủ lạnh không, nhưng lại sợ quấy rầy đến hắn.
Rón ra rón rén đi đến trước cửa tủ lạnh, mở cửa trên của tủ lạnh, phát hiện bên trong tất cả đều là nước khoáng, còn có mấy quả trứng gà.
Thật ra rất giống tủ lạnh sau này của hắn.
Tâm tư A Nông vừa động, lập tức ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ dưới, quả nhiên, bên trong là một đống bao sủi cảo đông lạnh.
Thì ra mười bảy tuổi đã bắt đầu, cứ như vậy một người trải qua.
A Nông biết, Lục Thung của sau này so với khi mười bảy tuổi hoàn toàn bất đồng, hắn biết lễ phép biết tiến lui, gặp người cười ba phần, mọi người đều cảm thấy hắn rất tốt, chỗ nào cũng rất tốt.
Hắn là một người bệnh thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Nhưng trong lòng vẫn luôn sinh bệnh.
"Cậu đang làm gì?"
"Trộm đồ ăn của tôi?"
Thiếu niên lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt nàng, thấy nàng ngước một đôi mắt đỏ bừng, không khỏi ngơ ngẩn, cứ thế ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào thiếu nữ.
Lục Thung ngầm cảm thấy Chu Nông quen biết hắn, tuy ngày thường không tiếp xúc quá vài lần, nhưng hôm nay lại rất kỳ quái.
Nàng như là, cùng hắn quen biết đã thật lâu thật lâu.
Ánh mắt mỗi lần nhìn hắn, vui mừng lại quen thuộc, đặc biệt vào giờ phút này, trong mắt loé ánh nước, giấu kín rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt.
"Cậu, có phải quen biết tôi không?"
A Nông cười trong nước mắt ngậm ngùi, giọng điệu dịu dàng trả lời: "Quen chứ."
"Cậu là ba ba của con tớ."
Biểu tình của Lục Thung nháy mắt khó coi hẳn, gằn từng chữ một nói: "Bệnh thần ——"
"Kinh" lại bất giác nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không phun ra được.
Ánh trăng chiếu vào, ánh sáng trải dài ở trên người hai người.
Trong nhà rất yên tĩnh, bên ngoài tiếng ve rảnh rang phảng phất như được phóng đại gấp mười lần, vang vọng ở bên tai.
A Nông rũ lông mi đọng sương, run run rẩy rẩy, bộ dạng nghiêng ngả, cào cho tâm người nhìn ngứa ngáy.
Lục Thung như bị ma xui quỷ khiến giơ tay, nhẹ nhàng đụng vào.
"Ầm."
Tiêu rồi.
Áp vào đôi môi đỏ bừng của nàng, mặt phấn giống hệt vậy đỏ rộ lên, lan tràn đến trên đôi môi mỏng của hắn.
Cảm thấy hơi rin rít.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, bóp chặt eo A Nông, lần sâu vào trong tìm kiếm.
Tiếng ve biến mất, tiếng tim đập dồn dập được phóng đại hai mươi lần của bản thân thay vào.