Sau khi Bạch Thanh nghe được tin Tiếu Túc sắp hồi kinh, trong lòng đang vui sướng vì đạt được mục đích ở chổ Tô Mai, lúc này liền tiêu tán hết.
Nàng không biết nên nói gì, lúc này trong lòng nàng vì tin tức này mà rối rắm, suy nghĩ lung tung.
Lại không biết người nam nhân mà nàng đang phân vân rối ren, đang ở trong rừng rậm Lâm Sơn khe núi cách kinh thành hơn mười dặm, đang gặp lần ám sát ác liệt nhất trong đời.
Không đếm được có bao nhiêu Hắc y nhân, giống như đám ong mật bị người đâm trúng tổ mà điên cuồng trả thù.
Lúc hắn đơn thân độc mã tiến vào khe núi Lâm Sơn, bốn phương tám hướng trào ra đám hắc y nhân bao vây hắn ở chính giữa.
Tiếu Túc kéo trụ dây cương, con ngựa đang chạy nhanh về phía trước liền thẳng đứng thân người, ngửa mặt lên trời hí dài, khó khăn dừng lại.
Được chủ nhân trấn an, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong khoan mũi, bốn vó lộc cộc đạp trên mặt đất, xoay tròn vờn quanh, cái mũi cùng miệng không kiên nhẫn hướng tới bọn họ Hắc y nhân đang bao vây phun ra vù vù nhiệt khí.
- Người tới là ai?
Tiếu Túc một tay cầm cương, một tay cầm kiếm, khuôn mặt âm trầm u ám, ánh mắt sắc bén lạnh buốt xương.
Đám người này cũng không nói gì, một tên Hắc y nhân giơ kiếm đánh một thủ thế, trong đám Hắc y nhân nhanh chóng bay ra hơn mười người, kết thành kiếm trận, nhanh chóng tấn công.
Trong khe núi trở thành một mảnh đao quang kiếm ảnh, mũi kiếm sắc bén, toàn bộ thẳng đều chỉ thẳng đến những điểm yếu hại trên người Tiếu Túc.
Người trong kiếm trận toàn lực công kích, cũng không phòng bị, đúng là có ý lấy tính mạng làm mồi nhử, muốn ở trên người Tiếu Túc đâm vài đường vết thương.
Đương nhiên, nếu có vận khí tốt, có thể lưu lại vết thương trí mạng, như vậy chết cũng đáng.
Từ những điểm này, có thể hiểu những người này đã từng điều tra hắn, biết võ công của hắn cao cường, người bình thường không thể thương tổn.
Lợi dụng đấu pháp, chỉ cần khiến hắn bị thương, sau đó dùng chiến thuật biển người, sớm hay muộn cũng có thể ép tử hắn.
Đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi.
Chỉ thấy Tiếu Túc xoay người rút kiếm ra khỏi vỏ, bay xuống ngựa, dùng kiếm phong vừa công vừa thủ.
Trường kiếm lay động một mảnh huyết hoa, lại phóng lên lưng ngựa, hơn mười tên hắc y nhân chết hết.
Có người đầu rơi xuống đất, thân thể còn đi về phía trước vài bước, có người bị chém ngang người, có người bị chém làm đôi máu me giàn giụa...
Ra tay tàn bạo như vậy không hổ là Sát nhân vương khiến bọn hắc y nhân sợ hãi lui về sau mấy bước.
Nhưng rất nhanh trấn định lại, bọn họ số mệnh là tử, hôm nay nếu không phải Tiếu Túc tử, thì là bọn họ vong, không có đường lui.
Công kích lần đầu không thành, liền đổi chiến thuật. tên hắc y nhân lúc nãy như tên thủ lĩnh cầm đầu kêu lên:
- Lui về phía sau, bắn tên......
Còn chưa nói xong, đã dẫn đầu nhanh chóng lui về phía sau.
Tiếng xé gió lập tức truyền đến, mũi tên rậm rạp phong kín mọi đường lui, hướng thẳng đến chổ Tiếu Túc.
Khuôn mặt Tiếu Túc âm hàn ngưng trọng, khóe mắt hơi run rẩy, lúc giơ kiếm lên ngăn cản, đưa ánh mắt quan sát xung quanh.
Dù công phu có mạnh hơn nữa, cũng khó địch lại nhiều người, hắn cũng biết hôm nay hắn sẽ không thể toàn thân rời khỏi.
Dù bị thương, cũng phải xem có đáng giá hay không.
Đúng lúc này,một mũi tên bay thẳng đến đầu con ngựa, hắn đưa kiếm ngăn chặn, vô số mũi tên bay đến.
Tiếu Túc từ trên lưng ngựa bay vọt lên, mũi chân ở trên mông ngựa đá một phát, mượn lực bay lên trời, con ngựa bị đau hí dài một tiếng chạy về phía trước bỏ trốn.
Một người một ngựa, hoàn toàn ly khai lưới tên phong tỏa, có thể sống sót.
Từ lúc năm tuổi tập võ, mười ba tuổi tòng quân, đến nay trải qua hơn trăm ngàn cuộc chiến lớn nhỏ, trừ lúc đầu chưa có kinh nghiệm chiến trường cũng chưa bị tình cảnh như bây giờ, trong lòng liền tức giận cực đại.
Đêm hôm đó hắn có cơ hội ôm mỹ nhân trong lòng, cũng bởi vì mẫu thân, mà hắn vội vàng rời kinh.
Sau đó hắn nghe được tin tức từ kinh thành truyền đến, phụ tử Bạch Triệt vì Bạch Thanh kén tế, hấp dẫn một đám nam nhân không thú được thê bay đến phải xua như xua vịt.
Bắt đầu từ đêm đó, nắm cầm tay nàng hứa hẹn, trong lòng hắn cũng nghĩ kiếp này nàng là thê tử duy nhất của hắn, hắn sẽ thật quý trọng, không thể để mất đi.
Lúc hắn vội vàng muốn trở về ngăn nàng gả cho người khác, một chút cũng không chờ được, rời thuyền liền một mình cưỡi ngựa chạy đi.
Không muốn chậm trễ một chút nào, nhưng những người này không biết sống chết, muốn ngăn hắn, giết hắn.
Sát ý cuồn cuộn hắn liều mình hứng mấy mũi tên lao thẳng vào trong rừng rậm, giết sạch đám hắc y nhân cản đường.
Hắn tiến vào rừng rậm, cung tiễn của bọn Hắc y nhân sẽ không còn hiệu quả.
Thấy hắn bị thương, tên thủ lĩnh Hắc y nhân hạ lệnh,vứt sạch cung tiễn,vào rừng vây quanh, liều chết giữ hắn lại.
Tiếu Túc hung hãn không sợ chết, trên người máu tươi chảy đầm đìa, vẫn hết sức bưu hãn.
Từng tên hắc y nhân ngã xuống, thảm cảnh trước mặt làm đám hắc y nhân còn lại sinh ra sợ hãi, không dám tiến lên phía trước.
Mà lúc này Tiếu Túc chiến đấu quá lâu, khuôn mặt đỏ ửng quái dị, tay cầm kiếm có chút run run.
Vốn là một kiếm có thể lấy một mạng người, lúc này địch lại đông như nêm cối, né trái tránh phải, ba năm lần xuất thủ, mới có thể giết một tên hắc y nhân.
Bởi vì lúc chiến đấu, trên người hắn lại có thêm mấy vết thương, máu chảy không ngừng, hắn bắt đầu có cảm giác vô lực sắp không thể chống đở.
Hắn biết mình không còn kiên trì được bao lâu, nếu không thể chạy thoát, hôm nay nơi này sẽ trở thành nơi hắn táng thân.
Hắn biết tình huống của mình, thì tên thủ lĩnh hắc y nhân cũng nhìn ra, thấy thế không khỏi mừng rỡ, cao giọng nói:
- Hắn sắp không được, các huynh đệ, giết cho ta!
Vừa nói xong, cũng không tránh ra xa như lúc nãy, mà phi thân tiến lên, tự mình nghênh chiến với Tiếu Túc.
Hắn vừa ra tay, Tiếu Túc càng thêm tuyệt vọng.
Người này thân thủ so với đám hắc y nhân này, còn cao hơn nhiều, ở trong giang hồ chỉ sợ cũng xếp trong hàng trăm( ý là Top 100). Mà võ công của hắn lại quen thuộc như vậy:
- Bách kiếm môn?
Đỡ công kích, Tiếu Túc hỏi:
- Quân tử kiếm Lôi Thượng Phong là gì của ngươi?
- Ha ha......
Hắc y nhân một bên công kích, một bên cười ngạo nghễ nói:
- Tiếu đại nhân quả nhiên không hổ là môn đồ ưu tú của Bạch Vân trang chủ, chỉ trong một chiêu, liền nhìn ra kiếm pháp của ta. Đáng tiếc ngươi đã sắp trở thành vô dụng, hôm nay sẽ phải chết ở trong tay ta.
Khi nói chuyện, kiếm của hắn đâm trúng vai Tiếu Túc, lúc rút về, là một mảnh huyết hoa.
Tiếu Túc kêu lên đau đớn, lui thân tựa vào một cây đại thụ, trường kiếm chống đỡ đứng vững thân thể, quả thực đã vô lực chiến đấu.
Hắc y nhân từ Bách kiếm môn thừa cơ truy kích, phi thân tiến lên, trường kiếm chỉ thẳng vào cổ họng hắn.
Lúc này, trong rừng đột nhiên có người lên tiếng:
- Dừng tay.
Đôi mắt hắc y nhân co giật vài cái, cũng nghe lời dừng kiếm, lui qua một bên, nhấc tay ra hiệu, đám y nhân đang phân tán trong rừng, liền tập trung lại đây, bao quanh Tiếu Túc.
Sau đó, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc như nho sinh, giống như văn sĩ chậm rãi bước đến.
- Tống Sùng!
Tiếu Túc có chút kinh ngạc:
- Là ngươi!
Đại nho Tống Sùng, là một kẻ xuất thân từ hàn vi sĩ tử, cùng tiên đế bái danh sĩ Dương Viễn Chi làm sư.
(Yul: đại nho là người học sâu hiểu rộng.
Hàn vi sĩ tử: là người học trò xuất thân nghèo hèn)
Mấy năm nay dùng kiến thức uyên thâm, siêu tuyệt họa kĩ không màng danh lợi, không can thiệp chuyện triều đình mà nổi danh.
Thanh danh thậm chí còn muốn nổi trội hơn ân sư của mình. Ngay cả hoàng thượng, cũng gọi hắn một tiếng sư thúc, rất tôn sùng.
Dù Tiếu Túc có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ tới, người chủ mưu trận vây giết này lại là hắn.
Không, có lẽ hắn không phải chủ mưu.
Bảy năm trước, hắn chưa bao giờ thu nhận đồ đệ lại hướng hoàng thượng thỉnh chỉ, muốn thu tứ hoàng tử Ký Vương làm đồ đệ.
Dù hoàng thượng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Thục Phi Dương thị, cũng là điệt nữ của sư tôn Dương Viễn Chi nên cũng vui vẻ đáp ứng.
Chuyện hôm nay hắn làm cũng là vì Thục Phi cùng Ký Vương đi!
Trước kia cũng từng có lời đồn đại, nói Tống Sùng cùng Thục Phi là lưỡng tình tương duyệt, bởi vì trở ngại là bối phận cùng chuyện Tống Sùng trước lúc bái sư vẫn luôn phụng mệnh phụ mẫu chi mệnh thú thê.
Vào đêm trước khi Thục Phi vào cung tuyển tú, hai người đã đoạn tuyệt tình cảm.
Đám văn nhân tôn quý đều tin tưởng gia giáo Dương gia, nên đối với tin đồn này cũng chỉ hừ mũi xem thường.
Sau đó, Tống Sùng lại rời kinh đi ngao du thiên hạ, Thục phi lại gả vào Đông cung làm trắc phi, năm sau liền sinh hạ hài tử, nên lời đồn đãi cũng lắng xuống
Hôm nay xem ra, đồn đãi cũng không nhất định là đồn đãi.
Nếu không màng danh lợi sao hắn muốn thu nhận Ký Vương làm đồ đệ, còn tận tâm tận lực bày mưu tính kế, muốn tranh đoạt địa vị?
Nếu không sao hôm nay lại dẫn theo một đống Hắc y nhân, còn muốn giết hắn đây?
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tống Sùng cử chỉ đoan chính uy hiếp, trong giọng nói tràn đầy thương cảm:
- Tiếu đại nhân, chúng ta chẳng qua là muốn ngươi trung thành mà thôi, sao ngươi lại ngoan cố như vậy? Nên biết, người chết, cái gì cũng không có !
Tiếu Túc không nhúc nhích chút nào, giọng nói chính khí xúc động:
- Ta trung thành, là hoàng thượng, là thái tử của chính cung hoàng hậu, là hoàng thượng sắc phong, chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế vương vị. Các ngươi tổn hại triều cương, tùy ý lạm sát, vì mưu đoạt hoàng quyền, không từ thủ đoạn. Ta Tiếu Túc, sao có thể cùng đám người ô hợp như bọn ngươi mà làm bậy.
( Yul: ô hợp là tụ họp lại một cách lộn xộn như bầy quạ, dễ tan rã mau chóng.)
Vô số lần âm thầm lôi kéo, Tiếu Túc vẫn ngoan cố không đổi, Tống Sùng sớm đoán được loại kết quả này.
Nhưng người này võ công cao cường, trong chốn giang hồ lại có võ lâm minh chủ Bạch Vân sơn trang làm hậu thuẫn.
Trong triều đình lại có chức vị quan trọng, cũng vì xuất thân, mà khiến cho hoàng thượng áy náy rất nhiều, lại được hoàng thượng toàn tâm tín nhiệm.
Nếu có thể mượn sức hắn, bọn họ sẽ như hổ thêm cánh, phần thắng càng cao.
Chỉ tiếc, người này quá ngoan cố, sắp chết đến nơi, còn không chịu thỏa hiệp.
Nếu không thể trở thành vật sở dụng cho mình, thì cũng không thể để hắn trở thành cánh tay của đối thủ, đem mũi kiếm chỉa về phía mình.
Huống chi, lúc này hắn đã biết kế hoạch của bọn họ,nếu để hắn còn mạng trở về, mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Mọi chuyện còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, cũng chưa đến thời cơ hành động, tuyệt đối không thể lưu xấu danh trên người.
Cho nên, hôm nay chính là ngày Tiếu Túc tử, hắn tuyệt đối không thể còn sống mà hồi kinh.