“Đang nghĩ gì vậy ! Khải Ninh …” Các nữ sinh quả thật là thất thường, toàn bộ đều chú ý đến Lưu Khải Ninh, hoàn toàn quên mất ngày hôm qua hắn vừa quát bọn họ.
” Khải Ninh! Cậu không thích Trình Hi a
”
“… Cũng đúng thôi
Khải Ninh tuấn mỹ với Trình Hi tà mị giống như hoàng tử với ma vương.. Oa ~~ càng nghĩ càng thấy đúng nha ~~”
“Đúng thế a…” Không biết người nào vừa nói, các nữ sinh cũng lập tức phụ họa theo.
…
Lần đầu tiên tiếng chuông vào lớp đối với cậu lại êm tai như thế , các nữ sinh lập tức tản ra.
Cậu cùng Khải Ninh đồng loạt thở phào, tuy rằng, khuôn mặt hắn đối bọn họ vẫn vô cùng dễ chịu.
Học được nửa tiết, cậu mệt mỏi hơi duỗi người… khẽ động thân thể, đã thấy phía dưới có thứ gì chảy ra, dĩ nhiên thứ đang chảy ra vô cùng dơ bẩn. Bộ phận dị thường của cậu đã ẩm ướt một mảng …Thật sự là rất muốn tắm… Cậu đã chờ cho dịch thể kia chảy hết mới mặc quần áo vào, hóa ra vẫn còn, lần sau phải dùng tay lấy ra mới được, cậu hơi cúi đầu cắn môi.
“ Sao vậy? Khó chịu hả? ” Khải Ninh nhẹ giọng hỏi, hắn đang chăm chú nhìn mình sao … làm sao có thể a!
Nhìn giáo viên đang quay mặt lên bảng viết bài, cậu nhỏ giọng trả lời “Không sao!”
Đợi hết tiết, cậu lập tức lao vào WC dưới lầu, bởi vì WC trên đầu đã đông người nên bất tiện.
Khóa cửa lại, lấy khăn tay, cậu đưa xuống hạ thân lau sạch sẽ. Cắn môi đưa ngón tay vào trong tẩy rửa, chỉ chốc lát, bạch dịch liền chảy ra, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm cậu thấy ghê tởm. Cậu cẩn thận đem mọi thứ dọn sạch sẽ, mới quay trở về lớp học.
…
“Uy… Cha ạ?” Cậu cầm điện thoại công cộng.
“ Tiểu Thụy hả?”
“ Vâng..” Nghe thanh âm quen thuộc bên tai, cậu không khỏi cảm thấy bi thương “ Điện thoại… Điện thoại con hỏng rồi…Umh, chờ con mua cái mới sẽ liên lạc với cha sau.”
“Sao vậy, Tiểu Thụy, con ngoan, con đang khóc sao! Không đủ tiền à? Hay là không quen chỗ ở mới?”
Cha… Con muốn về nhà, kìm nén bi thương trong lòng, cậu nhẹ nhàng trả lời: “ Con vẫn ổn! Tiền con còn… Cha không cần lo lắng cho con…” Nước mắt rơi xuống.
“ Cha, con cúp máy đây… Khi nào con đổi điện thoại con sẽ gọi cho ba… Mẹ có khỏe không ạ?”
“Tạm biệt cha!”
Cúp máy xuống, dựa vào buồng điện thoại, nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống, cậu sợ mình sẽ nói ra mọi chuyện mất… Chờ tâm tình bình ổn lại, cậu mới chậm rãi quay về ký túc xá.
Trình Hi vẫn chưa về, trên giường chăn gối một mảng lộn xộn. Cậu dọn dẹp lại… Tay đang gấp chăn bỗng nhiên ngừng lại… Hắn không có ở đây… Nghĩa là…
Cậu chạy ra đóng cửa phòng lại, vội vàng chạy đến ngăn tủ của hắn, cẩn thận không làm mọi thứ lộn xộn, phải tìm cho ra điện thoại của hắn a!