Một loại không khí kỳ dị lan rộng khắp Mộ Dung sơn trang.
Chỉ thấy Mộ Dung Quyết mỗi ngày đều đi cùng Triệu Như Tình mà chỉ cần Hướng Tiểu Tứ xuất hiện bên cạnh cũng nhất định có thêm Triệu Ngọc Vũ.
Trong sơn trang người hầu thấy chuyện tốt chắc không còn xa.
Bọn họ ban đầu còn cho rằng Thiếu chủ sẽ cùng Hướng tiểu thư thành một đôi ! Dù sao tình cảm bọn họ rất tốt,không nghĩ đến trên đường lại xuất hiện Triệu cô nương.
Võ lâm đệ nhất mỹ nhân dung mạo quả nhiên kinh diễm,nghĩ lại cũng chỉ có mỹ nhân thế này mới xứng đôi thiếu trang chủ bọn họ.
Mà đối với suy đoán của đám người hầu,Hướng Tiểu Tứ hoàn toàn không quan tâm bởi vì nàng sắp điên rồi!
Từ ngày gặp mặt đến nay nàng luôn bị Triệu Ngọc Vũ quấn lấy,quấn đến nàng sắp phát điên,hết lần này tới lần khác còn phải duy trì hình tượng,dù có khó chịu thế nào vẫn chỉ có thể dịu dàng nở nụ cười.
Trời mới biết,nàng thật rất muốn hạ dược làm Triệu Ngọc Vũ hôn mê để nàng có thể khôi phục thanh tĩnh.
Mà cũng bởi vì bị Triệu Ngọc Vũ quấn lấy,nàng căn bản không biện pháp đi gặp Mộ Dung Quyết,chỉ có thể trợn mắt tròn nhìn hắn và Triệu Như Tình ở chung một chỗ.
Tình hình này làm nàng vừa sốt ruột vừa giận,vị chua trào dâng.
Hơn nữa Triệu Như Tình kia mỗi lần đều quăng đến ánh mắt thị uy,mỗi lần đều khiến nàng nổi lửa còn Mộ Dung Quyết một chút cũng không bài xích Triệu Như Tình nhích tới gần. . . . . .
Chẳng lẽ hắn thật thích Triệu Như Tình? Nghĩ đến điểm này Hướng Tiểu Tứ không khỏi thấy bất an.
Dù sao Triệu Như Tình rõ ràng quá xinh đẹp,không nam nhân nào có thể kháng cự,có thể Mộ Dung Quyết lần đầu nhìn thấy nàng ta cũng say mê rồi? Vừa nghĩ tới nàng đã đứng ngồi không yên.
Dù sao đối với Mộ Dung Quyết,nàng chưa nắm chắc trong tay nha!
Trước giờ đều do nàng quấn lấy hắn,đùa hắn,mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng cảm giác được hắn quan tâm nàng nhưng lỡ nàng cảm giác nhầm thì sao? Nếu như tất cả chỉ do nàng đơn phương thích thì sao đây?
Mà hắn có lẽ hắn cũng không có bất kỳ tình yêu nam nữ với nàng. . . . . .
Nghĩ đến điểm này Hướng Tiểu Tứ không khỏi mờ mịt.
Thật ra nàng còn chưa tự tin nắm chắc nha! Đối với tình cảm không rõ ràng này nàng còn chưa nhận được bất kỳ trả lời,vậy mà hết lần này tới lần khác chạy đến một Triệu Như Tình để nàng không còn tự tin.
Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc! Còn chưa đến khắc cuối cùng nàng sẽ không dễ dàng hết hy vọng.
Nàng cố lấy lại tự tin,Mộ Dung Quyết nhất định có thích nàng,nhất định có. . . . . .
“Hướng cô nương thì ra cô nương đang ở đây! Ta đến phòng không nhìn thấy nàng,hỏi tỳ nữ nói nàng hình như đang ở Thạch đình nên ta vội vã lại đây.”
Triệu Ngọc Vũ vừa nhìn thấy Hướng Tiểu Tứ lập tức cười rạng rỡ,bước nhanh về phía nàng.
Nghe được thanh âm Triệu Ngọc Vũ,Hướng Tiểu Tứ không khỏi liếc mắt xem thường.Sao lại tới nữa nha? Nàng thật vất vả mới mới không gian yên tĩnh,hắn sao lại đến quấn lấy nữa rồi?
Mới bắt đầu thấy Mộ Dung Quyết dường như rất để ý Triệu Ngọc Vũ,vì thử tên kia nàng giả cười với Triệu Ngọc Vũ qua vài lần.Không nghĩ đến lại để Triệu Ngọc Vũ cho rằng nàng có hảo cảm với hắn cứ thế mà quấn nàng cũng để Triệu Như Tình có cơ hội ở bên cạnh Mộ Dung Quyết .
Nghĩ đến chuyện này Hướng Tiểu Tứ hối hận không thôi.
“Triệu công tử,công tử thức dậy thật sớm,không biết tìm ta có chuyện gì?” Hướng Tiểu Tứ khóe môi tách ra nụ cười bên trong lại cố nén không kiên nhẫn,miễn cưỡng ứng phó.
Thật ra Triệu Ngọc Vũ nhìn cũng không đệ,thân muội muội là võ lâm đệ nhất mỹ nhân,hắn đương nhiên cũng rất anh tuấn nhưng Hướng Tiểu Tứ hoàn toàn không có cảm giác với Triệu Ngọc Vũ,thậm chí bị hắn quấn nàng còn cảm thấy rất phiền.
Không phát hiện tâm tư Hướng Tiểu Tứ,Triệu Ngọc Vũ say mê nhìn nàng,một thân tuyết trắng dưới ánh mặt trời nàng như tiên tử hạ phàm,là nữ nhân tốt đẹp nhất trong suy nghĩ hắn.
“Hướng cô nương,cô nương nguyện ý gả cho ta sao?” Dưới tình huống xúc động Triệu Ngọc Vũ bật thốt.
“Cái gì?” Hướng Tiểu Tứ sửng sốt cho rằng nàng nghe nhầm.
“Ta. . . . . . Ta thật rất thích nàng.” Khuôn mặt ửng đỏ,thanh âm Triệu Ngọc Vũ có chút lúng túng.”Xin nàng gả cho ta có được không?”
“Ack. . . . . . Triệu công tử,công tử đừng giỡn. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ cười khan,sững sờ nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải.
“Không!Ta không phải nói giỡn,ta là nói thật đấy!” Triệu Ngọc Vũ kích động vội vàng đi đến dùng sức bắt lấy bàn tay Hướng Tiểu Tứ .”Ở trong lòng ta nàng tốt đẹp như tiên tử hạ phàm,ngay từ năm trước lần đầu nhìn thấy ta đã yêu thích nàng,về nhà ta đã nhanh chóng xin cha cầu thân,không nghĩ lại bị cự tuyệt. Lần này ở Mộ Dung sơn trang lại vô tình gặp gỡ,đại biểu chúng ta rất có duyên.”
Triệu Ngọc Vũ thâm tình nói,nhìn ánh mắt Hướng Tiểu Tứ tất cả đều là yêu thương.
“Triệu công tử. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ bắt đầu đổ mồ hôi,muốn rụt tay lại nhưng bị sức mạnh của hắn làm không thể nhúc nhích.”Triệu công tử,công tử hãy buông tay ta ra rồi hẳn nói”
“Không!Ta không buông! Hướng cô nương,ta tin tưởng nàng nhất định có cảm giác với ta? Nếu không nàng sẽ không cười với ta ngọt như thế. . . . . .”
Hiểu lầm rồi! Nàng đối với người không quen vẫn cười mà!
Hướng Tiểu Tứ trong lòng âm thầm rên rỉ,sớm biết Triệu Ngọc Vũ thế này nàng sẽ không lợi dụng hắn thử Mộ Dung Quyết.
“Triệu công tử,công tủ tĩnh táo chút đi,ta. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ nhanh chóng nghĩ giải thích nhưng lời còn chưa nói xong đã bị thanh âm nhu mì cắt đứt.
“A! Thật ngại đã quấy rầy các người!” Triệu Như Tình ra vẻ kinh ngạc,chuyển đầu nhìn về phía Mộ Dung Quyết đứng bên cạnh”Mộ Dung công tử,chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này,không nên quấy nhiễu bọn họ.”
Mộ Dung Quyết mím chặt môi không lên tiếng,ánh mắt vẫn đặt trên bàn tay Triệu Ngọc Vũ chặt cầm tay Hướng Tiểu Tứ cảm thấy rất chói mắt.
Hướng Tiểu Tứ cũng theo híp mắt,thấy hai người sáng sớm đã chung một chỗ trong lòng rất không thoải mái.
“Mộ Dung công tử,chúng ta vẫn nên đi đến nơi khác thôi . . . . .” Triệu Như Tình dịu giọng lên tiếng,ai biết Mộ Dung Quyết lại nghe mà như không,ngược lại hướng Thạch đình đi tới.
“Buông tay!” Mộ Dung Quyết lạnh giọng ra lệnh.
“A?” Triệu Ngọc Vũ sửng sốt,phản ứng quá bất ngờ.
Thấy tình trạng đó Mộ Dung Quyết đành tự mình động thủ,bắn ra một vật cứng về phía cổ tay Triệu Ngọc Vũ.
“A!” Triệu Ngọc Vũ cổ tay đau nhói không tự chủ buông tay.
“Triệu công tử!” Hướng Tiểu Tứ cũng bị cử động của Mộ Dung Quyết làm cho sửng sốt,ý thức muốn đi sang ngó vết thương Triệu Ngọc Vũ lại bị Mộ Dung Quyết bắt được.
Thấy Hướng Tiểu Tứ lộ vẻ quan tâm,Mộ Dung Quyết trong lòng lửa giận bùng cháy,rõ ràng ghen tị mà chính hắn không biết.
“Huynh!” Triệu Như Tình khẩn trương chạy lên trước,cầm cổ tay đỏ ửng của huynh trưởng”Mộ Dung công tử,công tử sao lại. . . . . .”
“Tiểu Tứ vẫn còn là cô nương chưa xuất giá,Triệu huynh đáng lý không được động tay động chân .” Mộ Dung Quyết cứng rắn nói,nghĩ đến vừa đi vào đình viện đã thấy hai người thân mật,một loại buồn bực dâng trào lan khắp tứ chi.
Mấy ngày nay mỗi lần thấy Hướng Tiểu Tứ cùng Triệu Ngọc Vũ cả ngày chung một chỗ hắn đã bực bội,lại không biết bản thân đang bực chuyện gì,chỉ cảm thấy được không thoải mái.
Sau đó cũng không biết đang bực bội với ai,hắn cũng không đi gặp Hướng Tiểu Tứ,Triệu Như Tình đến tìm hắn lập tức cùng nàng ra ngoài nhưng mặc dù cùng Triệu Như Tình ở chung một chỗ,trong đầu hắn lại chỉ suy nghĩ đến nữ nhân đáng chết kia.
Nghĩ nàng cùng Triệu Ngọc Vũ ở chung một chỗ làm chuyện gì? Nàng không phải luôn cười với Triệu Ngọc Vũ chứ? Hai dùng thanh âm mềm mại nói chuyện với Triệu Ngọc Vũ. . . . . .
Tất cả suy nghĩ đều hướng về phía nàng,hắn giống trúng phải cổ độc không thể tự kềm chế nghĩ đến nàng!
“Huynh trưởng ta vốn muốn lấy Hướng cô nương làm thê tử,qua mấy ngày này nữa sẽ đến nhà cầu thân đấy.” Triệu Như Tình trả lời,thấy bộ dạng Mộ Dung Quyết quan tâm Hướng Tiểu Tứ,không khỏi ghen tỵ vô cùng.
Mấy ngày qua nàng luôn quấn hắn nhưng thái độ hắn đối với nàng luôn lãnh đạm,tuyệt không nhiệt tình,thật đâm bị thương tự ái của nàng.
Nghĩ nàng thân là võ lâm đệ nhất mỹ nhân bao nhiêu nam nhân phải nịnh nọt nàng,bợ đỡ nàng,khát vọng được nàng coi trọng,chỉ có hắn lãnh đạm với nàng, ngược lại quan tâm cô gái tên Hướng Tiểu Tứ kia.
Nàng Triệu Như Tình có chỗ nào không thể so sánh với nữ nhân kia? Hắn càng lãnh đạm nàng càng muốn hắn!
“Cầu thân?” Mộ Dung Quyết chuyển đầu trợn mắt nhìn nữ nhân phía sau.
Bị hắn trừng mắt Hướng Tiểu Tứ khuôn mặt vô tội,trong lòng lại dâng lên cảm giác vui vẻ vì hành động vừa rồi của hắn.
Hắn. . . . . . Bây giờ đang ghen sao? Đây không phải đại biểu hắn có chút thích nàng chứ không hoàn toàn không để ý đến nàng?
Nàng. . . . . . Có thể mong đợi sao?
“Đúng vậy!Ta muốn lần nữa cầu thân với Hướng cô nương hơn nữa Hướng cô nương vừa rồi cũng đã đồng ý!” Triệu Ngọc Vũ vội vàng nói,còn cho rằng Hướng Tiểu Tứ vừa rồi không cự tuyệt chính là đồng ý.
Nữ nhân đáng chết,nàng đã đáp ứng Triệu Ngọc Vũ cầu thân sao?
Vậy hắn thì thế nào? Nàng đem hắn đặt ở đâu ? Đem hắn Mộ Dung Quyết trở thành cái gì?
Nàng nói đồng ý hồi nào nha?Hướng Tiểu Tứ trừng mắt Triệu Ngọc Vũ cảm thấy không giải thích được,tính lên tiếng phủ nhận nhưng căn bản không có cơ hội nói chuyện,Mộ Dung Quyết đã lên tiếng.
“Nàng sẽ không gả cho ngươi bởi vì ta không cho phép!” Nói xong Mộ Dung Quyết kéo lấy Hướng Tiểu Tứ,tức giận rời khỏi Thạch đình để lại huynh muội Triệu gia hai người.
Một người nghi ngờ,một người lại tràn đầy ghen ghét lườm Hướng Tiểu Tứ,bàn tay âm thầm nắm chặt thành quyền.
Nàng tuyệt sẽ không bỏ cuộc cũng không thua nữ nhân kém xa nàng!
……….
“Đáng chết!Nàng thật đáp ứng gả cho Triệu Ngọc Vũ sao?” Mộ Dung Quyết kéo Hướng Tiểu Tứ đi vào phòng sách,đóng cửa lại lập tức hướng nàng rống giận.
Vừa nghĩ tới nàng phải gả cho Triệu Ngọc Vũ bỗng chốc có ngọn lửa giận chiếm lấy ngực hắn làm hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh nàng thuộc về nam nhân khác ! Nghĩ đến nàng dưới thân nam nhân khác cũng như với hắn bật ra rên rĩ,bày ra tư thái quyến rũ để nam nhân khác nhìn vẽ đẹp của nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây Mộ Dung Quyết không nhịn được siết chặt nắm tay hận không thể giết nam nhân kia.
Ý nghĩ kịch liệt này làm hắn hoảng sợ,từ lúc nào hắn lại có suy nghĩ muốn độc chiếm nàng của riêng mình rồi?
Hướng Tiểu Tứ lấy đôi mắt đẹp im lặng nhìn Mộ Dung Quyết,thích thú nhìn hắn tức giận,hắn quan tâm nàng gả cho người khác sao? Vì sao?
Có phải hắn cũng thích nàng?
“Nếu như. . . . . . Ta nói là phải thì thế nào?” Hướng Tiểu Tứ cắn môi dưới,thử hỏi.
Câu trả lời của nàng làm Mộ Dung Quyết trừng to mắt không nghĩ nàng thế nhưng thừa nhận,nàng thật phải gả cho Triệu Ngọc Vũ?
“Không! Ta không cho phép nàng gả cho hắn!” Không chút nghĩ ngợi Mộ Dung Quyết lập tức rống to.
“Chàng dựa vào cái gì không cho phép ?” Hướng Tiểu Tứ khiêu mi hỏi ngược lại.
“Ta. . . . . .” Mộ Dung Quyết sửng sốt “Dựa vào…..dựa vào nàng trở thành nữ nhân của ta,đừng quên trong sạch của nàng đã cho ta!”
Nghĩ đến lý do này hắn dõng dạc nói.
“Vậy thì thế nào?” Nàng khẽ hừ,không lắm hài lòng câu trả lời hắn vừa nói.
Đầu gỗ ngốc nghếch! Không thể nói hắn thích nàng, quan tâm nàng sao? Nàng chỉ muốn nghe hắn nói câu này thôi nha!
“Vậy thì như thế nào?” Thấy vẻ mặt nàng tỏ vẻ không có chuyện gì lớn,Mộ Dung Quyết nổi lửa,chẳng lẽ trong lòng nàng hắn so ra kém Triệu Ngọc Vũ?
“Có ai quy định thân thể cho chàng thì không thể gả cho người khác hở?” Nàng liếc hắn một cái,tiếp theo lại nói: “Hơn nữa ta cảm thấy Triệu Ngọc Vũ không tệ nha! Nhân phẩm đoan chánh đối với ta lại rất tốt.”
Nghe nàng khen Triệu Ngọc Vũ,Mộ Dung Quyết không vui nói.”Nàng không phải nói nàng chỉ muốn đứa bé không muốn lập gia đình sao? Giờ phút này sao lại biến quẻ rồi?” Hắn cầm câu nói lúc trước để trêu chọc nàng.
“Đúng nha! Lúc trước ta nghĩ thế bất quá sau khi gặp Triệu Ngọc Vũ ta liền đổi ý liễu.” Cúi đầu xuống Hướng Tiểu Tứ giả bộ e thẹn,đôi mắt đẹp lại lặng lẽ dò xét hắn.
Thấy hắn sắc mặt vô cùng khó coi,không khỏi len lén cười.
“Vậy sao lúc đó nàng lại cự tuyệt hắn cầu thân?” Thấy nàng khuôn mặt e thẹn Mộ Dung Quyết tức đến sắp mất lý trí.
Quen biết nàng đã lâu thế mà nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt này với hắn,bây giờ lại đối với Triệu Ngọc Vũ. . . . . . Đáng chết! Hắn sao lại để ý thế chứ?
Nàng muốn gả Triệu Ngọc Vũ sao!
Nhưng . . . . . . Đáng chết! Hắn đúng là rất để ý!
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển xuống,Hướng Tiểu Tứ tùy tiện tìm đại một cái cớ.”Khi đó ta còn chưa thấy qua hắn sao biết nhân phẩm hắn thế nào? Đương nhiên cự tuyệt rồi! Nhưng bây giờ lại khác. . . . . .”
“Ý của nàng là nếu như nàng sớm gặp hắn,căn bản sẽ không hạ cổ với cô,con mắt của nàng chỉ có hắn chứ không có ta?” Mộ Dung Quyết từng chữ từng câu cắn răng hỏi.
Khi ánh vào mắt hắn lại chói mắt vô cùng.Nụ cười này không phải cho hắn mà cho Triệu Ngọc Vũ.
“Đừng quên ta đụng nàng nhiều lần như thể,không cẩn thận trong bụng nàng đã có đứa bé của ta.” Hắn cố ý nhắc nhở nàng muốn nhìn nàng biếc sắc
Ai biết lại thất vọng,nàng vẫn cười hơn nữa không lo lắng.”Ta nghĩ Triệu công tử sẽ không để ý. . . . . .”
“Đáng chết! Ta để ý!” Hắn khống chế không được lửa giật hét với nàng “Ta cho nàng biết ta sẽ không để con của mình gọi người khác làm cha.”
“Chàng để ý gì chứ? Ta thấy gần đây tình cảm của chàng cùng Triệu Như Tình rất tốt! Hai người như keo như sơn sao lại để ý ta và Triệu Ngọc Vũ?” Hướng Tiểu Tứ cười chế nhạo,bất mãn mấy ngày qua đều bị hắn kích thích ra.
Thế mấy ngày qua là ai vẫn cùng Triệu Như Tình dính lại cùng nhau ? Hoàn toàn không đến tìm nàng,ngay cả buổi tối cũng không giống trước kia luôn len lén đi tới phòng nàng.
Triệu Như Tình vừa đến sự chú ý của hắn toàn bộ đặt ở trên người nàng!
“Ai cùng Triệu Như Tình tình cảm tốt chứ? Đều là nàng,cô nương còn chưa xuất giá mà đã thân mật với nam nhân bên ngoài,nàng không sợ bị người ta đàm tiếu sao?”
Mộ Dung Quyết bị lên án cảm thấy không hiểu nổi,rõ ràng chính nàng cùng Triệu Ngọc Vũ cả ngày ở chung một chỗ,hắn nhìn mà bực bội mới muốn bắt chước chọc giận nàng,buổi tối cũng không đi tìm nàng.
Không nghĩ đến hắn không tìm nàng,nàng cũng không để ý tới hắn còn xem như có hắn cũng được không có hắn cũng không sao,là ý gì? Hắn trong lòng nàng không đáng giá sao?
Nghĩ vậy hắn càng giận hơn,miệng nói không lựa lời: “Nàng thiếu nam nhân thì không được à?”
“Mộ Dung Quyết!” Hướng Tiểu Tứ mở to mắt không tin được hắn nói ra những lời này,trước kia bất kể hắn giận nàng ra sao cũng không nói những lời tổn thương nàng.
“Ta. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng Mộ Dung Quyết đã hối hận nhưng nếu nói xin lỗi lại không thể mở miệng,tôn nghiêm nam nhân khiến hắn không muốn cuối đầu.
“Chuyện của ta không cần chàng lo! Dù sao ta cũng sẽ gả cho Triệu Ngọc Vũ! Chàng có thích hay không ta không quan tâm nữa!Chàng muốn quản cũng không được!” Hướng Tiểu Tứ giận giữ hét to,hốc mắt bởi vì ủy khuất mà ửng đỏ.
“Đáng chết,tốt nhất là quản không được,ta cho nàng biết ta không cho phép nàng gả hắn,chết cũng không cho!” Cầm chặt vai nàng,hắn dùng lực rống to.
Sức của hắn làm đau nàng nhưng nàng lại bướng bỉnh không chịu la đau,ngược lại ngưỡng đầu hét trở lại”Chàng dựa vào cái gì không cho phép? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì. . . . . .”