CHƯƠNG 15 _ HỐI HẬN
Ngày hôm sau, Hiên Ngọc Mặc lo lắng Cổ Lỗ Lỗ xảy ra chuyện. Sau khi Cổ lỗ Lỗ từ phòng hắn bỏ ra ngoài, hắn không hề chợp mắt, từ trước đến giờ nha đầu kia luôn khiến người khác phải lo lắng, sự việc lần này cũng vậy. Vì thế, sáng sớm hắn trốn thái phó chạy đến phòng Cổ Lỗ Lỗ, rốt cuộc chỉ gặp được nha hoàn còn chưa tỉnh ngủ tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “thái tử điện hạ, tiểu tỷ tỷ đâu?”
Lời vừa thốt ra, hoàn toàn làm tâm Hiên Ngọc Mặc rối loạn, hắn khẩn trương nhìn thật lâu vào bên trong, làm nha hoàn kia chỉ biết trợn tròn mắt nhìn. Thái tử hôm nay làm sao vậy, sáng sớm lại chạy đến nơi này làm gì thế nhỉ? hết nhìn đông lại nhìn tây cái gì cũng không nói?
“Thái tử điện hạ, nô tỳ có thể giúp gì cho người?”
Hiên Ngọc Mặc suy nghĩ một chút, thái phó đại nhân thời gian gần đây đối với Cổ Lỗ Lỗ có điểm không vừa lòng, hắn dĩ nhiên không thể nói là Cổ Lỗ Lỗ biến mất, nếu không chờ khi nàng trở về sẽ không tránh được tội, vì thế liền thay đổi thái độ.
“Ta chỉ là đến xem tiểu thư nhà ngươi nói sáng nay sẽ trở về nơi này, ta không cho phép, kết quả là nàng trốn đâu mất, chờ tiểu thư trở lại ngươi cho nàng hay là ta đến tìm, bảo nàng đến gặp ta ngay”.
Trong mắt nha hoàn tràn đầy ngưỡng mộ, kinh ngạc gật đầu. Mấy năm nay, thái tử điện hạ ngày càng anh tuấn, không chỉ dáng người cao lớn, còn thêm vẻ mặt anh tuấn, làm chết mê biết bao thiếu nữ trong phủ. Hiên Ngọc Mặc suốt ngày đứng ngồi không yên, đến mức lúc luyện kiếm lần đầu tiên phạm sai lầm, làm bị thương chính mình. Trên lòng bàn tay một vết thương kéo dài, máu tươi chảy ra. Hắn cũng không còn lòng dạ nào luyện kiếm, cả trái tim đều hướng về phía tiểu nha đầu kia. Bé con này đúng là kẻ quấy rối, đêm qua hẳn là tức giận nên mới chạy mất tăm hơi như vậy. Chẳng lẽ nàng không biết mọi người sẽ vì nàng lo lắng sao.
“Thái tử điện hạ hôm nay dường như có tâm sự, lúc đang đọc sách cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng?”
Tiếng bước chân phía sau đến càng gần, xuất hiện trước mặt Hiên Ngọc Mặc. Hiên Ngọc Mặc liền bình tĩnh, giấu bàn tay bị thương vào trong tay áo rộng.
“Thái phó đại nhân lo lắng quá, chẳng qua là suy nghĩ chút sự việc thôi”.
Cổ Thánh Thông cũng không truy hỏi nữa, ngước nhìn xung quanh, phát hiện có chút khác ngày thường. “Hôm nay, nha đầu kia không thấy quấn quýt lấy người, thậy sự là chuyện lạ”.
Hiên Ngọc Mặc ảm đạm cười, “Lỗ Lỗ đã lớn, cũng đã hiểu chuyện”.
Cổ Thánh Thông cười khanh khách. Hiểu chuyện? Hai chữ này làm sao có thể dùng cho con gái của hắn? Hắn không dám trông mong nàng có thể biết chuyện, chỉ cần bớt gây chuyện phiền phức cho hắn là may mắn rồi. Có điều hiện tại chuyện này không phải muốn là được. Cổ Thánh Thông thở dài, xoay người nhìn Hiên Ngọc Mặc.