https://truyensachay.net

Ái phi của trẫm là một tiểu hài tử

Chương 30: CUNG KHAI

Trước Sau

đầu dòng

C30: CUNG KHAI

Hiên Ngọc Mặc từ phía trên nhìn xuống thấy toàn thân Cổ Lỗ Lỗ ướt đẫm.

Nha đầu kia khóe môi cong lên, kiêu ngạo nhìn về phía khác cũng không thèm nhìn mình, làm hắn cảm giác thật khó tìm cách để nàng có thể nói chuyện với mình.

Hiên Ngọc Mặc đến trước mặt Cổ Lỗ Lỗ ngồi xổm xuống, không ngờ nha đầu này lại nhắm chặt mắt lại tỏ vẻ như không nhìn thấy hắn. Điều này làm Hiên Ngọc Mặc nhịn không được cười khổ đứng lên. Nha đầu kia tính khí vẫn vậy, trong lòng hẳn là đang rất tức giận.

“Bé con, mở mắt ra nào”. Hiên Ngọc Mặc nhỏ giọng nói.

“Ta đã ngủ rồi”. Cổ Lỗ Lỗ thở phì phì cong cặp môi nhỏ nhắn, muốn nàng bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, không có cửa đâu.

Hiên Ngọc Mặc không khỏi bật cười. “Đang ngủ còn có thể nói chuyện sao?”.

“Ngươi đã quên ta là tiên nữ hạ phàm, cho dù chết cũng có thể nói chuyện”.

Hiên Ngọc Mặc chợt nghe đến chữ “chết”, nét cười trên mặt hơi cứng lại, hắn xoa đầu Cổ Lỗ Lỗ “Không được tùy tiện nói chữ chết, nói từ này không tốt”.

Cổ Lỗ Lỗ đột nhiên nổi giận, nàng bật dậy quát to “ta chết, ngươi không phải bớt lo sao? ngươi không phải gặp phiền phức nữa, ta biết ngươi chính là ước ta mau chóng chết quách đi cho rồi, ngươi chỉ mong vứt bỏ được một kẻ xui xẻo như ta, ngươi ngươi ngươi…” Cổ Lỗ Lỗ nghẹn ngào thốt không ra câu, liên tục nói 3 từ ngươi, nàng đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên.

Nàng đau khổ quá trời quá đất luôn, nàng chỉ muốn cùng tiểu Mặc nhi ở một chỗ thôi mà, vì sao hắn lại nói những lời đó với nàng, nàng cũng không phải là đứa bé nữa, tiểu Mặc nhi vì sao không đợi nàng, không cho nàng cùng hắn hồi cung. Ai biết tiểu Mặc nhi sau khi vào cung sẽ bị những cô nương xinh đẹp khác làm thay lòng, oa oa oa…

Hiên Ngọc Mặc nhìn Cổ Lỗ Lỗ bỗng nhiên bật khóc làm hắn dở khóc dở cười, nha đầu này thật trẻ con, nói gió lại là mưa, muốn khóc hay cười đều tùy ý, hắn thật sự không nghĩ ra, làm sao trên đời lại có một cô gái kỳ lạ như vậy.

Phía mái đình bên kia, Hạ Hương đã tỉnh lại, không ngừng ho khan, nước từ trong miệng cũng đã chảy ra.

Cổ Thánh Thông thấy nàng đã tỉnh, vội hỏi “Hạ Hương, không có chuyện gì, tại sao lại rớt xuống ao? Ngươi còn la to có quỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Hương cảm thấy chột dạ, nàng liếc nhìn Cổ Lỗ Lỗ, sợ đến mức không nói ra lời, nếu nói ra tiểu thư chắc sẽ không tha thứ cho nàng, nhưng nếu không nói thì nhìn lão gia thật đáng sợ. Nàng phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?

Cổ Thánh Thông cảm thấy Hạ Hương có chút hoảng sợ nhìn về phía Cổ Lỗ Lỗ, trong lòng chợt hiểu rõ. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là con gái của hắn đã gây ra chuyện tốt đẹp gì.

Hắn khoác tay, cho người đem Hạ Hương về phòng, trầm giọng bảo Cổ Lỗ Lỗ “Lỗ Lỗ theo phụ thân đến thư phòng một chuyến”.

alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc