C5 _ TA MUỐN ĐƯỢC ÔM
Cổ Lỗ Lỗ vừa thấy Hiên Ngọc Mặc tiến vào, cất tiếng khóc lớn hơn nữa, thanh âm kia, nếu dùng từ đinh tai nhức óc để diễn tả cũng không sai. Cha nàng vừa định tiến lên ôm nàng đem ra ngoài, đã bị Hiên Ngọc Mặc vung tay lên ngăn lại.
Ừ! tốt lắm, Hiên Mặc Ngọc này nhất định một đại nhân vật, nếu không lão cha vốn ngoan cố của nàng như thế nào có thể ở trước mặt hắn chịu nghe lời như vậy.
Hiên Ngọc Mặc bước tới phía Cổ Lỗ Lỗ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Cổ Lỗ Lỗ lập tức ngừng tiếng khóc, tự bản thân nàng cũng hiểu được phải thức thời, được nam tử đẹp trai ôm vào lòng thì không có việc gì phải bàn nữa.
“Thái phó đại nhân, ta mang Cổ Lỗ Lỗ đi ra ngoài dạo chơi.”
Lão cha vội vàng nhường đường liền đáp, “Vâng, vâng, thái tử điện hạ.”
Một tiếng thái tử điện hạ này, đã làm cho Cổ Lỗ Lỗ biết được thân phận thật sự của Hiên Ngọc Mặc, nguyên lai là thái tử a, nói cách khác, tương lai sẽ làm hoàng đế.
Hiên Ngọc Mặc bước vào phía trong đình nghỉ mát, vừa tính để đứa bé trong lòng ngực xuống, ngay lập tức đứa bé liền bật khóc. Cổ Lỗ Lỗ cao giọng gào khóc, nàng muốn được ôm, nàng muốn được hôn, nàng không muốn ngồi trên ghế đá này, sẽ lạnh chết người.
Hiên Mặc Ngọc nhíu máy, thở dài “Bé con, ngươi nghe ta ngồi một chút đi”.
“Tiểu Mặc Nhi, người ta không muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của ngươi đâu”. Cổ Lỗ Lỗ lời nói vừa thốt ra, chính mình cũng cảm thấy run rấy. Quả thực là không biết xấu hổ đến cực điểm.
Hiên Mặc Ngọc nét mặt thoáng cau lại, “Tiểu Mặc Nhi? Bé con, ngươi không thể gọi như vậy được”.
Cổ Lỗ Lỗ mấp máy môi trả lời: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta thích gọi ngươi là Tiểu Mặc, Tiểu Mặc Nhi, Tiểu Mặc Nhi”. Tỏ vẻ giận dỗi, nàng vừa nói được hai tiếng liền kêu khóc.
Làm trẻ con có rất nhiều cái lợi, dựa vào thế mạnh có sẵn như một thứ vũ khí lợi hại, nàng nếu không biết tận dụng chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Hiên Mặc Ngọc không có biện pháp nào phải ôm lấy nàng, đành sủng nịch gật gật đầu: “Được rồi, được rồi, Tiểu Mặc Nhi thì Tiểu Mặc Nhi, thật là không có biện pháp nào đối với ngươi”.
“Tiểu Mặc Nhi, sao ngươi lại gọi lão cha của ta là thái phó? Ngươi nói câu gì mà lão cha của ta không dám làm khó dễ ta?”
Hiên Ngọc Mặc ôm Cổ Lỗ Lỗ tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống “Cha ngươi là thái phó đương triều họ Cổ tên Thánh Thông. Ta chỉ nói với hắn là, trước đây có một truyền thuyết lưu lại rằng, trời giáng xuống một người thông minh, chính là tạo phúc cho bá tánh. Do đó, cha ngươi cũng không còn lời nào để nói”.
“Lý do kiểu này rất hoang đường mà hắn cũng tin ư?”.
Hiên Mặc Ngọc bỗng nhiên không cười “Cổ Lỗ Lỗ, truyền thuyết này là có thật, có tồn tại”.
Cổ Lỗ Lỗ hai mắt khẽ động, cổ nhân đúng là cổ nhân, cái gì mà trời giáng một người có trí tuệ thông minh chứ, tám phần là gạt người, tư tưởng của người phong kiến thật mê tín. Bất quá, nàng sẽ huấn luyện tiểu Mặc nhi thật tốt, một nam tử tuấn tú như vậy, nếu cùng những người đó giống nhau ngu ngốc không chịu nổi thì thật đáng tiếc.