Dọc đường hắn đuổi theo đến đây đã từng nghĩ đến khi gặp có thể Lam Ánh Nhi sẽ khóc, sẽ tức giận, hoặc là sẽ rất hoảng loạn sợ hãi.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, cũng thật không ngờ, nàng thế nhưng lại xem hắn như một người xa lạ!
Còn có giọng điệu nói chuyện của nàng, sao có thể chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi thế này?
“Đứng lại!” Trông thấy thớt ngựa phía trước sắp chạy đến không còn nhìn thấy bóng dáng, Hoắc Thiên Trạm lòng đầy tức giận cấp tốc chạy vọt lên phía trước, “Lam Ánh Nhi, nàng đứng lại cho ta!”
Cùng với tiếng gào thét, một người một ngựa giống như tên rời cung xông lên chạy như bay đuổi theo mục tiêu ở phía trước.
Vệ Lai đã sớm đoán được hắn sẽ không chịu từ bỏ ý định, vừa thúc ngựa đồng thời cũng cẩn thận phân biệt con đường ở phía trước.
Tiếp tục đi lên phía trước nữa chính là khe suối nhỏ giữa hai ngọn núi, dường như còn có thể nghe được từng trận tiếng nước chảy xiết.
Xông thẳng chạy về hướng khe suối nhỏ, bất kể như thế nào, dưới tình huống không chắc chắn mà liều lĩnh xông vào trong núi vẫn là quá mức nguy hiểm.
Dần dần tiếng vó ngựa ở phía sau càng lúc càng đến gần.
Vệ Lai than nhẹ trong lòng, rốt cuộc vẫn là có chút không quen với con ngựa này, cũng không được thích ứng với thân thể này lắm.
Ở một khoảng cách ước chừng chưa tới năm thước, bất thình lình nghe được ở phía sau truyền tới tiếng động khác thường, như có vật gì đó bỗng nhiên bổ nhào tới hướng mình, thế tới rất mãnh liệt không cho cô kịp tránh né.
Vệ Lai cắn răng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, toàn thân dùng sức nhuần nhuyễn thoắt cái trượt xuống phía dưới bụng ngựa.
Hoắc Thiên Trạm bị chụp hụt trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn biết Lam Ánh Nhi biết cởi ngựa, nhưng không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng lại có thể tinh xảo tới mức như thế.
Cẳng chân bị người ngồi đè lên, Vệ Lai tức giận tới nỗi muốn chửi ‘mẹ nó’, nhưng không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như thế.
Hoắc Thiên Trạm lúc này đang ngồi thẳng ở trên ngựa cô, hai chân buông thỏng xuống ở ngay trước mắt cô.
Cô gái ở dưới bụng ngựa lập tức vươn ra hai tay hung ác bắt lấy mắt cá chân của hắn, mười ngón tay nhắm vô cùng chuẩn xác túm chặt chân hắn giựt mạnh xuống.
Hoắc Thiên Trạm bỗng cảm thấy hai chân tê rần, ngay sau đó cả người hoàn toàn bị người con gái ở phía dưới túm ngang giật phắt xuống ngựa.
Hắn muốn níu lấy dây cương mượn lực ổn định thân hình, nhưng không ngờ, con ngựa bị gây sức ép như thế cũng thấy hoảng sợ, hí dài một tiếng rồi hai chân trước liền bay vút lên không trung.