"Mày câm miệng! Thằng nhãi này ít nhất cũng đáng giá 20 triệu! Tao thấy cậu ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Mày gọi điện lại cho cậu ta, bảo cậu ta đến đình Phong Thanh nhặt ngón tay của thằng nhóc này đi, một triệu một ngón!"
"Cái gì?! Anh đã hứa sẽ không làm tổn thương đến nó mà!"
"......"
Cố Thừa không thể nghe rõ những từ tiếp theo, hình như có tiếng đánh nhau, khả năng là đã xảy ra lục đục nội bộ. Cạnh của chân đèn đã xỉn màu, đến nỗi nhóc mài đến sắp ngủ gật, nhưng sau khi lớp rỉ sét bóng ra, thứ đó bất ngờ trở nên sắc bén.
Muốn ngón tay của tiểu gia đâu sao, nhóc nghĩ thầm, cứ thử xem.
Cố Thừa như một con thú nhỏ nhanh nhạy, tai dựng lên, chờ tiếng bước chân đến gần lập tức một đòn chí mạng, nhưng chưa kịp phản ứng, chiếc mũ trùm đầu đã được bỏ ra.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ thấy rõ trước mặt là một người đàn ông xa lạ mặt mũi bầm dập.
Gã bế nhóc lên, nhảy ra ngoài cửa sổ vỡ. Cố Thừa có chút không hiểu tình huống hiện tại.
"Chạy mau, chạy xuống chân núi, nói với anh trai nhóc, chú có lỗi với cậu ấy." Gã khóc, khuôn mặt bị thương càng thêm vặn vẹo, "Chạy mau đi!"
Người đó là Khổng Dương.
Cố Sở để lại vali tiền ở đình Phong Thanh, ngay sau đó cậu gọi cho Cố Trường An, nhưng lại không tìm thấy điện thoại đâu.
Có lẽ bị rơi lúc đi được nửa đường rồi, cậu khó chịu vì sự qua loa của bản thân, trong lòng chỉ ngóng trông Cố Trường An có thể tìm thấy Cố Thừa nhanh chút.
Sắc trời càng ngày càng tối, mây mưa tụ lại trên đỉnh núi, còn đường mòn dần trở nên mờ mịt, bụng cậu vừa co vừa quặn thắt, đầu tiên là mười phút, sau đó thì rút ngắn lại mấy phút, cậu chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy. Cố Thừa được đón ra bằng phương pháp sinh mổ mà không có bất kỳ dấu hiệu chuyển dạ nào, Cố Trường An không muốn cậu phải chịu đau đớn. Cậu cảm thấy mình có thể chịu đựng được thêm một lúc nữa, ở lại đình Thanh Phong sẽ rất nguy hiểm, có lẽ cậu nên đi tiến lên, leo lên đỉnh núi Phúc Tuyền một lúc, tốt nhất là tìm một nơi tương đối an toàn, sở dĩ núi được chỉ định là lâm viên vì nơi đây có hệ sinh thái đa dạng và hoàn chỉnh, thậm chí còn có nhiều loại thú mang tính công kích, nguy hiểm.
"Làm ơn." Cậu vuốt bụng nói, "Chúng ta vẫn chưa tìm được anh trai, xin con hãy kiên trì thêm chút nữa."
Cố Thừa bị lạc đường trong rừng rậm, túi của nhóc bị bỏ lại ở ngôi đền hoang vắng đó, không có phương tiện để liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể chạy xuống núi, mặc kệ bụi cây cứa vào mặt mình, cũng chẳng thèm quan tâm đến đám côn trùng, chim thú trên đường đi, cho đến khi nhóc đụng phải anh trai của nhóc.
Ban đầu thằng bé không nhận ra Cố Sở, bóng đen cách đó vài mét khác hoàn toàn với người anh mà nhóc nhớ, tóc nào có dài như vậy, bụng nào có to như thế. Sau vài giây do dự, nhóc kinh hãi và quyết định quay người bỏ chạy, một con quái vật!
Cũng may Cố Sở phản ứng nhanh, hét lên: "Thừa Thừa!"
Cố Thừa dừng lại, đó là tiếng của anh trai nhóc, không sai, là anh trai.
"Anh?" Nhóc tiến lại gần mấy bước, có thể nhận thấy được gương mặt của Cố Sở từ bóng cây lốm đốm.
"Anh ơi!" Đứa trẻ nhào vào lòng cậu, mọi nỗi sợ hãi dồn nén được giải tỏa, nhóc con bật khóc.
Trời ạ, Cố Sở nhũn chân không đứng nỗi, loạng choạng lao tới, mới đầu cậu còn tưởng là thú dữ. Là Thừa Thừa, là con của cậu, cậu đã tìm thấy nó.
Cơn đau bụng đột ngột ập tới khiến cậu không nói nên lời, thẳng đến khi quỳ trên mặt đất, Cố Thừa đỡ cũng không nổi.
"Anh, anh ơi! Anh làm sao vậy?!" Nhóc vội vàng đỡ lấy cậu.
Toàn thân Cố Sở run lên vì cơn đau, bấy giờ Cố Thừa mới chú ý đến phần bụng căng cứng và phồng lên của cậu.
"Anh bị bệnh sao?!" Nhóc con sốt ruột hỏi, "Đây là bệnh gì? Ba ba đâu? Ba ba không đến cùng anh sao?!"
Cố Sở kìm nén chịu đựng cơn đau qua đi, mới lấy lại được sức nói: "Chú ấy ở đây, ngay trên ngọn núi này......Anh không bị bệnh, bảo bối, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi." Cậu nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nhóc, như một kẻ tội đồ, nước mắt đầy mặt, "Rất xin lỗi, bảo bối, xin lỗi, anh xin lỗi......"
Cố Thừa không hiểu, nhóc cúi đầu nhìn anh trai đang không ngừng nói lời xin lỗi, nhìn cái bụng to quá khổ và anh mắt tha thiết của cậu, vì sao phải xin lỗi, vì sao lại nhìn nó như vậy, rõ ràng cậu đã hy sinh bản thân mình để cứu nhóc, như thể cứu lấy con trai mình.
Trong phút chốc, trên đầu nhóc con như bị nổ tung, đột nhiên nó có một suy nghĩ hết sức ngớ ngẩn, cái bụng lớn kia, là em trai nó.
Sau nhiều năm, Cố Thừa vẫn nhớ rõ trải nghiệm của đêm đó.
Mẹ nhóc đang bị đe dọa, trong bụng còn có em trai duy nhất của nhóc nữa. Nhóc cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực để đỡ cậu dậy, cũng không biết bản thân lấy đâu ra may mắn để tìm được một lều kiểm lâm gần đó.
Căn phòng có đủ mọi thứ có giường có chăn, có lò sưởi, nguồn nước, điện, và một hộp sơ cứu, đúng là mấy thứ này đã cứu vớt em trai của nhóc.
Sau đó, đầu óc mẹ đã trở nên mơ hồ, khắp căn phòng, trên giường, mặt đất, toàn bộ đều là máu, mẹ bảo nhóc đi ra ngoài, bảo nhóc đừng nhìn, cơn đau đớn tra tấn mẹ khiến nhóc không biết phải làm sao, mẹ không cho nhóc chạm vào người, cắn răng im lặng, cả người cứ run lẩy bẩy, mẹ vẫn liều mạng nói lời xin lỗi mỗi khi cơn đau dịu đi.
Khoảnh khắc Cố Kiền chào đời, người bé con mềm nhũn, bất động, khắp người toàn là máu, mẹ nhóc lại bình tĩnh đến đáng sợ, người cậu bê bết máu và mồ hôi, như thể bị điên rồi hút máu trên mặt Cố Kiền bằng miệng, vẫn luôn dùng tay ép tim thằng nhỏ.
Cảm tạ ba nhóc đã mời thầy đến dạy, nhóc nhớ lại kiến thức đã học cách sơ cứu cơ bản để duy trì sự sống, trong hộp sơ cứu có hai bình thở oxy dưỡng khí, có thể trợ giúp mẹ cứu lấy em trai, giữ cho nhịp thở và nhịp tim trở lại trong vài phút.
Cố Kiền có thể sống sót, là một chuyện đáng ăn mừng nhất trong đêm hôm ấy, bé con tựa như một thiên thần nhỏ cuốn đi mọi sương mù, rất nhanh sau đó ba ba đã tìm thấy bọn họ.
Có rất nhiều người đến, và còn cả một vị bác sĩ người Anh nói giọng London. Trên xe trở về thành phố, ba ba đã khóc ôm chặt lấy mẹ, cầu xin mẹ đừng rời bỏ mình, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Lúc đó, hai mắt mẹ chùng xuống, tựa như đang cố đi vào giấc ngủ, khuôn mặt sưng vù biến dạng, nhưng hình như mẹ có điều muốn nói.