Chu Giai bước lên ngồi sau xe đạp, hai tay túm lấy áo Hà Dã, nhìn thấy biển trạm xe buýt, thở dài một tiếng, trong đầu nghĩ con đường này sao ngắn thế.
Hà Dã cũng nhìn thấy, nhưng chân hắn đạp không dừng. Xe đạp đi ngang qua biển trạm xe buýt, sau đó đi càng ngày càng xa khỏi trạm.
Chu Giai ngẩn người, quay đầu nhìn lại biển trạm. Đây là trạm xe buýt lúc nãy cậu xuống, có chuyến xe về thẳng tiểu khu nhà cậu, chuyến muộn nhất là lúc 11 giờ đêm.
Quay đầu lại, Chu Giai ngước mắt nhìn chăm chú sau gáy Hà Dã, nhìn tóc hắn bị gió thổi rối tung, khóe miệng cứ tự động nhếch lên. Cậu tì trán lên lưng hắn, không nhịn được bật cười, bả vai run run.
Không chỉ mình cậu luyến tiếc, Hà Dã cũng không nỡ để cậu đi.
Chậc, tốt quá, cảm giác được yêu đương thật là tốt.
Chu Giai cảm thấy nếu lúc này sau lưng cậu mà mọc ra hai cái cánh, chắc chắn là bay thẳng lên trời luôn.
Lại đi ngang qua thêm hai trạm nữa, mắt thấy sắp đến trạm thứ tư, Chu Giai vội vàng kéo áo Hà Dã: “Dừng lại ở đây, cho em xuống phía trước.”
Hà Dã do dự: “Hay là để anh đưa em về thẳng nhà luôn?”
Chu Giai cũng muốn lắm, nhưng mẹ cậu nói không sai, mấy hôm nay tuyết rơi, đường xe trơn trượt, ban đêm đạp xe đi đi lại lại không an toàn chút nào. Chu Giai rất không yên tâm khi Hà Dã chở cậu về xong còn phải về nhà một mình. Hơn nữa cậu cũng không phải con gái, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, không cần phải để Hà Dã đưa đón tận nơi.
“Không được, cho em xuống đằng trước, đi xe buýt cũng tiện mà.”
Mặc dù trong lòng Hà Dã không bằng lòng lắm nhưng hắn vẫn dừng xe. Chu Giai xuống xe giậm chân một cái, xoay người nhìn Hà Dã, ánh mắt lấp lánh, rất có tinh thần. Hà Dã nhướn mày nhìn cậu, cậu nhét túi thuốc vào túi Hà Dã, giơ tay lên vuốt mái tóc lộn xộn của hắn, dối lòng nói: “Anh về đi, xe sắp đến rồi.”
Hà Dã gỡ tay cậu xuống, cũng không quan tâm có người đang chờ xe, nắm tay cậu nhét vào túi áo mình, nói: “Chờ cùng nhau đi.”
Chu Giai liếm môi, cúi đầu buồn cười: “Được thôi.” Câu trả lời rất nhanh và dứt khoát.
Sau đó? Cậu vừa dứt lời thì có một chiếc buýt vào trạm, nhìn số xe thì vừa hay là cái xe cậu cần phải lên.
Chu Giai không vội vàng, nhìn cửa xe mở ra vẫn còn kịp mở miệng chửi một câu “Đù má”.
Hà Dã ngẩng đầu nhìn xe, cúi đầu nhìn Chu Giai đang nghiến răng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, bật cười: “Ông trời chẳng tốt bụng gì cả.”
Chu Giai cũng ngửa cổ lên nhìn trời, hừ một tiếng: “Vận mệnh được nắm giữ trong tay mình.” Vừa nói, tay cậu niết lấy tay Hà Dã trong túi áo.
Hà Dã cười nhìn cậu: “Nắm giữ thế nào?”
Chu Giai hất đầu về phía cửa xe buýt đang đóng, chớp mắt, dáng vẻ đắc ý: “Thì cứ nắm giữ như thế đó.”
Không có khách nào lên, chiếc xe buýt chậm rãi rời đi.
Hà Dã nhìn chăm chú Chu Giai, trong mắt như viết thẳng thừng mấy chữ “Sao anh lại thích em đến thế này?”. Hắn chép miệng, híp mắt hạ giọng: “Nhìn em như thế, tôi phải suy nghĩ.”
Nghĩ cái gì?
Lời còn chưa dứt nhưng trong lòng Chu Giai và Hà Dã đều hiểu rõ.
Liếc mắt sang người lạ đang chờ xe bên cạnh, Chu Giai bóp lòng bàn tay của Hà Dã nhét vào túi mình, híp mắt nhìn hắn, cũng hạ giọng xuống: “Nghĩ cái rắm, về nhà tự xử đi.”
Hà Dã bị ánh mắt cậu câu dẫn, chân giẫm lên bàn đạp, xe đạp lảo đảo, hắn vui vẻ ho khan, nói: “Được, anh không nghĩ, em cũng đừng nghĩ đấy.”
Chu Giai không nghĩ? Điều đó không thể nào.
Thời điểm chiếc thứ hai tiến vào, Hà Dã không giữ Chu Giai lại nữa, dắt tay cậu đẩy vào cửa xe. Chu Giai lên xe, vừa cà thẻ vừa quay đầu nhìn Hà Dã: “Anh đi về nhớ đi chậm thôi, phải cẩn thận đó.”
Hà Dã gật đầu, tay làm động tác OK, hắn nhìn cửa xe đóng lại.
Chu Giai vội vàng về chỗ ngồi, chiếc xe dần di chuyển, cậu khua tay với Hà Dã qua cửa kính bảo hắn trở về.
Hà Dã vẫn một mực đứng im chờ xe buýt đi rồi mới chậm rãi đạp xe quay về. Trong lòng hắn ngập tràn ngọt ngào, đầy khao khát đối với ngày mai và tương lai.
Chu Giai mở cửa nhà mình, vào nhà xong câu đầu tiên đã gào lên: “Ba mẹ, ông nội, bà nội, con về rồi đây!” Nói xong, cậu thay giày đi vào phòng khách, bước chân nhảy nhót vui sướng.
Ông nội Chu Giai cuối cùng cũng thấy được nụ cười hớn hở trên gương mặt của đứa cháu ngoan, cười ha ha nói với ba Chu Giai: “Tôi đã bảo mà, anh quản nó nghiêm khắc quá, Tiểu Giai chắc chắn rất áp lực. Nhìn nó ra ngoài chơi với bạn có một lúc thôi mà đã cười rồi, như thế có phải tốt không?”
Ba Chu Giai dở khóc dở cười nhìn ba mình, lại ngẩng đầu nhìn con trai, không hề phản bác.
Chu Giai vuốt mũi nhìn ba cậu, chỉ có thể nói xin lỗi trong lòng, tự dưng lại để ông phải chịu oan. Cậu đi tới ngồi cạnh ông bà nội, cùng nhau xem Gala mừng xuân.
Mẹ Chu Giai vỗ đầu gối cậu, Chu Giai quay đầu cười với mẹ. Mẹ cậu hơi ngây người, sau đó cười, lắc đầu khua tay nói: “Không sao, xem ti vi đi, mẹ đi làm chút thức ăn đêm cho mọi người.”
Chu Giai đáp lời, nhìn mẹ cậu thở phào nhẹ nhõm đứng lên vào phòng bếp, gãi mặt, trong lòng cậu có phần áy náy. Hai ba tháng nay đã khiến ba mẹ bận tâm rất nhiều. Mặc dù cậu chẳng nói chẳng làm gì nhưng vẫn khác thường, tóm lại khiến ba mẹ cậu phải trông chừng. Nếu không ba cậu cũng sẽ không chủ động đồng ý cho cậu ra ngoài chơi khi nhóm lớp trưởng đến tận nhà.
Ôi!
Chu Giai lắc đầu nghĩ, sau này phải trưởng thành hơn, cố gắng không để ba mẹ phải bận tâm nữa.
Cũng nên chín chắn hơn, phải suy nghĩ cẩn thận cho tương lai.
Mười năm, trong mười năm cậu phải tranh thủ từng giây từng phút bên cạnh Hà Dã, cố gắng để Hà Dã biết cậu tốt, để cho Hà Dã không buông tay cậu, nói ra những lời khiến người ta tức giận và uất ức.
Cũng không biết Hà Dã về đến nhà chưa.
** má, quên mất nói với hắn rằng “Năm mới vui vẻ”.
Mãi đến khi ông bà nội mệt mỏi vào phòng nghỉ dành cho khách, Chu Giai mới về phòng mình.
Cậu đóng cửa phòng, ngã vật ra giường, trước tiên lấy điện thoại mở WeChat clone ra đã. Có một tin nhắn mới, là Hà Dã gửi lúc mười giờ hơn, hỏi cậu về đến nhà chưa.
Chu Giai đọc tin, ngọt ngào nhấn giữ màn hình điện thoại, trả lời bằng giọng nói: “Về lâu rồi, xem ti vi cùng ông bà nội, vẫn chưa có cơ hội nói với anh một tiếng.”
Nhìn tin nhắn được gửi đi, Chu Giai xoay mình nằm ngửa, không nhịn được phấn khởi và kích động mà co chân đá chăn. Cậu dừng lại nghĩ, lúc xe buýt đến gần cậu đã định nói với Hà Dã rồi, sao lại quên mất mà về thẳng nhà cơ chứ?
Bây giờ nói kiểu gì?
Nói yêu vào sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc, chẳng lẽ là thật?
Chu Giai xoay mình lại, giữ máy nhưng không nhận được tin nhắn mới. Cậu tì cằm lên lòng bàn tay, hừ hừ khó nhịn nói: “Xảy ra chuyện gì rồi? Đang làm gì mà không trả lời tin nhắn?”
Hà Dã đang làm gì?
Câu trả lời là mang ga trải giường và chăn bông đi giặt.
Cái giường của hắn, từ hôm Chu Giai rời đi đến giờ hắn không chạm vào nữa. Trên ga trải giường còn dính tinh dịch của hắn và Chu Giai, cả dầu bôi trơn nữa. Nếu không phải cửa sổ vẫn luôn mở để thông gió, nhiều hôm như vậy không bốc mùi mới lạ đấy.
Về nhà gửi tin nhắn cho Chu Giai xong, Hà Dã cũng đi tắm, thu dọn lại đồ đạc cho sạch sẽ, mang áo bành tô cũ để ở ghế dài trong phòng khách đi cất rồi mới dọn dẹp cái giường.
Kéo bàn tủ ra lau, hắn mang ga trải giường ra giặt ngoài ban công, còn phải giặt cả quần áo.
Bầu trời bên ngoài thi thoảng nổ pháo hoa, Hà Dã ngẩng đầu nhìn, ngắm pháo hoa mà miệng cứ tự động nhếch lên, sau đó cặm cụi giặt tiếp.
Sau khi phơi mọi thứ lên, Hà Dã mới về phòng ngủ, cầm điện thoại đọc tin nhắn của Chu Giai.
Hắn mở đoạn chat voice ra nghe, lại kéo màn hình lên nhìn lại những thứ Chu Giai từng gửi cho hắn trước đây, sau đó mới trả lời tin nhắn cho cậu.
“Giặt ga trải giường, bây giờ mới đọc.”
Chu Giai trả lời rất nhanh, biết thừa là đang canh máy. Hà Dã cười, mở ra nghe, nghe Chu Giai chửi bậy rồi nói: “Anh còn muốn giữ cái ngón tay không? Còn dám đụng vào nước? Đã thay thuốc chưa?”
Hà Dã nâng tay lên nhìn miếng băng urgo bị ướt, xé nó xuống rồi nhìn vết thương đã được cầm máu, kéo ra một mảng da nhỏ.
“Tốt lắm, không chảy máu. Thương nhẹ thôi, không sao đâu.”
Chu Giai nghe xong đá chăn: “Thương nhẹ cũng phải chú ý, anh không đau còn có em đau.”
Hà Dã nghe vậy nằm ngửa ra giường, tay đặt lên trán, bật cười. Chu Giai vừa có thể câu trước còn nói tục nhưng câu sau lại nói lời âu yếm, đúng là khiến hắn không chịu nổi. Nếu như Chu Giai ở đây, hắn chắc chắn sẽ mất kiểm soát mà hôn cậu.
Bạn nói xem một người như vậy, tại sao hắn lại nhẫn tâm để cho cậu ấy chịu tổn thương lâu như thế? Tại sao không nghĩ thông suốt sớm hơn, yêu thương cậu ấy nhiều hơn chứ?
Quá khứ chính là quá khứ, sau này, sau này sẽ yêu thương hết mực.
Chu Giai lại gửi giọng nói, giọng khàn đặc trầm xuống. Hà Dã nghe nhiều lần mới rõ. Chu Giai nói: “Anh nhớ phải cất cái bao gì gì đó đi đấy, đừng có để trên giường. Mỗi ngày nhìn thấy anh không thấy xấu hổ sao?”
Hà Dã bị mắng mà cười vui vẻ, đáp: “Xấu hổ cái gì? Dùng cũng dùng rồi, nhìn size lớn có kích thích không?”
Mãi mà bên Chu Giai không trả lời, Hà Dã đoán có lẽ ba mẹ cậu lại gọi hoặc cậu đi tắm rồi. Dang tay duỗi chân vươn người hết mức, Hà Dã cảm thấy mí mắt muốn sụp xuống, cứ thế nhắm mắt lại.
Đã quá lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi tử tế, rốt cuộc hôm nay cũng được yên tâm thả lỏng, cơ thể nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Hà Dã cũng không biết hắn ngủ thế nào, đến khi điện thoại đè dưới thân rung lên khiến hắn tỉnh, hắn vẫn còn rất mơ màng.
Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Chu Giai, liên tiếp mười một tin nhắn giọng nói.
Hà Dã mở cái đầu tiên ra, nhắm hai mắt lắng nghe.
Chu Giai nói:
“Này, Hà Dã.”
“Em muốn nói em thích anh.”
“Anh nói mười năm, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định phải biến mười năm lại thêm mười năm nữa.”
“Em biết anh đang sợ điều gì, cũng biết anh lo lắng điều gì.”
“Không phải sợ, cũng không cần lo lắng, suy nghĩ nhiều sẽ phiền muộn lắm.”
“Dù con đường phía trước có khó đi thế nào đi chăng nữa, chúng ta cứ từng bước từng bước mà tiến lên.”
“Vừa rồi ở trạm xe buýt em có nói rằng, vận mệnh được nắm giữ trong tay mình, lời này rất tuyệt đó.”
“Em tin tưởng chỉ cần chúng ta cố gắng, chỉ cần chúng ta dám can đảm dám phấn đấu, nhất định có thể làm được.”
“WTF? Có phải em dài dòng văn tự quá không?”
“Thôi, một câu cuối cùng, thật sự là câu cuối cùng đó.”
“Hà Dã, năm mới vui vẻ!”
Cơ thể dang rộng của Hà Dã dần dần rúc lại, trong tay cầm điện thoại, Hà Dã lặng lẽ nuốt nước bọt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống gò má.
Mười hai giờ đêm, tiếng chuông giao thừa vang lên, tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ vang trời, thắp sáng cả bầu trời đêm bên ngoài.
Hà Dã di ngón tay, giữ lấy màn hình, đưa loa điện thoại lên sát miệng mình, vừa cười vừa khóc gửi giọng nói đầy tình cảm đi.