"Con rắn đã đứt đuôi và chui vào. Bác sẽ đã xem qua nhưng không nhìn thấy con rắn nào, chiếu tia x cũng không thấy, mà ông ấy vẫn cảm thấy cảm thấy có một con rắn bên trong." Quảng Tế chắp tay trước ngực, nặng nề nhìn Mặc Dật, "Nhân quả báo ứng mà thôi."
Mặc Dật cúi đầu ừ một tiếng, rồi kéo tôi ngồi vào chỗ ngồi thiền của Quảng Tế.
"Vào trong không? Hay là vào nhìn qua thử đi?" Trưởng thôn rất gấp gáp, hướng tôi nói: "Con không tiện nhưng nhà con..."
Ông ấy liếc mắt nhìn Mặc Dật một cái, chắc là cũng không biết nên nói làm sao để Mặc Dật xem chỗ kia của người khác, nghẹn một hồi cũng không biết nên làm sao, chỉ đành nói với tôi: "Trong nhà con không phải còn một cậu trai hay sao? Không ấy để cậu ấy tới? Nhà anh vợ bác rất có tiền, cần bao nhiêu thì mở miệng cái là được."
"Đây không phải là chuyện tiền bạc!" Tôi bị Mặc Dật lôi kéo ngồi xuống, tôi đại khái cũng biết vì sao mẫu tử song sát kia tìm tới tôi nên nói với trưởng thôn, "Vậy trong quan tài chôn là ai, bác biết chứ? Chính là thứ đó đang trả thù, bác kể lại đầu đuôi câu chuyện ra cho chúng tôi nghe, chúng tôi mới biết nên xuống tay từ đâu."
Ánh mắt trưởng thôn loé lên, há miệng muốn nói cái gì đó thì từ trong phòng vọt ra một bà thím liền kéo ông ta đi vào.
Mặc Dật cũng không lên tiếng, ngồi ôm eo tôi, dường như là đang đợi cái gì đó, y nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Tôi phát hiện y rất coi trọng chất lượng giấc ngủ của tôi, có cơ hội là bảo tôi ngủ, có lẽ y cũng biết rằng không có y thì tôi không dám ngủ.
Nhìn Quảng Tế đứng một bên tôi có chút xấu hổ.
Lại nghe được trưởng thôn đang cãi nhau với người nhà, nương theo có ai đó gào lên một tiếng.
Sau đó trưởng thôn nổi giận đùng đùng liền chạy ra, nhìn tôi, ánh mắt có hơi loé lên nhưng bà thím kia lại đuổi theo ra, gắt gao lôi kéo ông ấy, lại đem ông ấy kéo vào trong.
"Nhà ông ta có bao nhiêu người?" Mặc Dật giúp tôi vén lại tóc sau gáy.
Tôi cho rằng y đang nói chuyện với tôi, nhưng sau đó nghe Quảng Tế đáp: "Người xảy ra chuyện kia tên là Vệ Kiến Quốc, có hai con trai và một con gái đều đã lập gia đình và có hai cô cháu gái."
"Bắt đầu rồi." Mặc Dật trầm giọng than một tiếng.
Tôi còn chưa biết bắt đầu là ý gì thì liền nghe thấy tiếng rống to của trưởng thôn ở bên trong, hình như còn có tiếng ném đồ nhưng không có trở ra.
"Hay là em đi về trước đi? Anh cùng thầy Quảng Tế chờ ở chỗ này." Mặc Dật nhìn qua rất bận rộn.
Tôi vội đẩy y ra, tôi đây không phải Kiều Hoa(*), năng lực tự bảo vệ mình vẫn có, tuy nói mẫu tử song sát kia đúng là rất lợi hại nhưng muốn ăn tôi thì thật sự không dễ như vậy nha, huống chi Mặc Dật đối với Quảng Tế này có phần khách khí thì chắc ông ấy cũng phải có thực lực chứ?
(*) Con gái yếu đuối cần được bảo vệ.
"Đến rồi." Mặc Dật đem đầu tôi ép trở lại, khẽ cười nói: "Mở quan tài phát hiện rắn, con cháu đời sau xuất hiện vương, thật sự là một ý nghĩ tốt."
Tôi còn không rõ chuyện gì xảy ra thì chợt nghe thấy trong phòng trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai, sắc mặt Quảng Tế cũng không thay đổi, vẫn như cũ đứng bên cạnh.
Trên hành lang lầu hai đột nhiên xuất hiện bà thím đã kéo trưởng thôn hai lần kia, có lẽ là vợ của Vệ Kiến Quốc, bà ta đang không ngừng lui về phía sau, theo đó liền ngã xuống lầu.
Tầng lầu cũng không phải rất cao, cho nên rơi xuống đất cũng không có lập tức tắt thở, tôi đứng lên muốn đi xem một chút thì Mặc Dật liền giữ chặt tôi lại: "Ác có ác báo, em cứu ác nhân, vậy những oan hồn chết thảm kia phải làm sao bây giờ?"
"A di đà phật." Quảng Tế cũng chỉ trầm giọng niệm phật.
Hai đứa con trai của Vệ Kiến Quốc nghe tiếng động nên cùng trưởng thôn chạy ra, duỗi tay muốn đỡ vợ của Vệ Kiến Quốc dậy lại thấy bà ta đột nhiên che lại thân dưới.
Chỉ thấy bên trong quần ống rộng có cái gì đó vặn vẹo mạnh, tiếp theo bà ta liền hét lớn vài tiếng, nằm rạp trên mặt đất đau đớn mà lăn lộn.
"Ấn lại." Con trai lớn của Vệ Kiến Quốc được coi là người tàn nhẫn, dẫm lên cơ thể mẹ mình, duỗi tay kéo quần bà xuống, rồi sờ mó vào bên trong lôi ra cái đuôi rắn to bằng tay trẻ con, sau đó anh ta dùng sức ném ra bên ngoài.
Lại thấy máu đỏ tươi bắn ra theo, văng tung tóe khắp nơi, mẹ của anh ta cũng chỉ hét thảm thiết một tiếng, che lại thân dưới kêu rên không ngừng, nhưng không qua bao lâu liền tắt thở.
Thảm trạng này, cùng với chuyện rắn hai lần chui vào cơ thể làm cho tôi đại khái hiểu ra một điểm.
Nhưng cái chết này cũng thảm quá rồi không? Tôi kéo kéo Mặc Dật, nhưng y vẫn không chịu ra tay, chỉ hướng tôi nói: "Hai mẹ con kia vô tội."
"Vậy chúng ta ở chỗ này làm gì?" Cái này tôi thật không hiểu, nếu chúng tôi không động tay vào thì tới đây làm gì?
"Xem." Mặc Dật duỗi tay che lại đôi mắt tôi, nhẹ giọng nói: "Thế gian này có bao nhiêu tội ác không ai nhìn thấy, giống như trong lòng người có bao nhiêu suy nghĩ tội lỗi. Nếu không có cách nào khống chế, hoặc không chịu bị áp chế bởi đạo đức quỷ thần, thì những suy nghĩ đó sẽ trở thành hiện thực."
Trưởng thôn ở trong không chịu nổi nữa liền đẩy hai đứa con của Vệ Kiến Quốc ra, chạy tới hướng tôi nói: "Bác nói với hai người nhưng hai người nhất định phải cứu mạng hai thằng cháu này, được chứ? Đừng để cha vợ của bác bị chặt đứt hương khói(*), cả đời này ông ấy là người tốt."
(*) Không còn con cháu nói dỗi.
Tôi gật gật đầu, lại không nghĩ tới, hai đứa con của Vệ Kiến Quốc đột nhiên xông ra, đứa con trai lớn hung ác kia cầm cái cuốc hướng về trưởng thôn, còn hét lớn: "Dượng kia, nói bậy cái gì đấy!"
Mắt thấy cái cuốc sắp bay lên đầu trưởng thôn thì một con rắn trên cây bên ngoài sân rơi xuống, vừa vặn rơi xuống trên cuốc.
"Có rắn! Có rắn!" Lúc này anh ta cũng biết sợ liền cuống quýt ném cuốc trong tay đi.
Nhưng con rắn lại theo cuốc bò về hướng anh ta, vì là mùa hè nên anh ta đang mặc quần đùi, thắt lưng lại lỏng lẻo nên nó lập tức chui vào trong quần.
Người nọ che lại quần, ngã xuống đất kêu thảm thiết, trong miệng từ từ chảy ra máu, con rắn chui vào đó lại chui ra từ miệng.
Kéo theo máu chậm rãi bò về phía trước, để lại một vết máu uốn lượn, rồi biến mất trong bụi cỏ bên ngoài sân.
Thoáng cái đã chết ba mạng người, tôi xem mà giật mình, lôi kéo Mặc Dật, nhưng y chỉ cười lạnh nhìn đứa con trai khác của Vệ Kiến Quốc: "Còn không nói sao? Sợ là không chỉ tới phiên ngươi chết, mà hai đứa nhỏ kia cũng không giữ được đâu! Vọng tưởng lấy quan vì ấm(*) lại không nghĩ đến hoạ ập con cháu."