Việc của Tề Cường tương đối rõ ràng nhưng việc của Hà Thúy Miêu cùng nhà họ Vệ lại có chút bí ẩn, có thể tìm được nguyên nhân bên trong của người nhà họ Vệ thì cũng làm khó người xuống tay phía sau kia.
Mặc Dật vô cùng không thèm để ý nhướng mày: "Ba bước này đều bị phá, nếu đối phương muốn đối địch với Lục Linh, thì em cứ yên tâm chờ người ta đưa manh mối đến cửa."
"Lời này của em cũng không phải có ý như vậy." Cái cảm giác bị nắm mũi dắt đi này không tốt lắm, nhưng tôi thật sự cũng tìm không thấy manh mối nào khác.
Nếu có thể chặt đứt âm mưu của Lục Linh từ gốc rễ, thì có lẽ bà ngoại sẽ có thêm phần an toàn.
Nghĩ đến bà ngoại, tâm tư của tôi có phần nặng nề, buồn bực rót trà cho bọn người Mặc Dật.
Cái tà ác nhất chính là biết che giấu, nếu muốn tiêu diệt, chỉ có thể chờ nó làm ác vào lần sau.
Có lẽ bởi vì mọi người đều có tâm sự nên cũng không nói gì nữa.
Làn gió mát lạnh đêm hè thổi tan đi cái nóng nực vào ban ngày, làm lòng người dễ chịu đi, nhâm nhi những tách trà kèm trái cây đã cắt xong, dường như mọi muộn phiền đó đều cách xa chúng tôi.
Tới nửa đêm, Mặc Dật đưa tôi trở về phòng ngủ, lúc này tôi mới nhớ tới chuyện thi đốm trên người anh em nhà họ Tằng.
"Cha mẹ nợ tự nhiên sẽ do con trả, bà cụ kia mượn nhiều lắm sao? Thế nên tài khoản của anh em họ Tằng mới bị đóng băng tạm thời, sau đó phải dùng dương thọ đổi lại, có điều mọc thi đốm không nhất định sẽ làm người chết, tra xét lại dương thọ còn thừa, sau này phơi nắng nhiều hơn, làm nhiều việc thiện tích phúc, từ từ sẽ nhận lại." Mặc Dật không quan tâm chút nào đến việc này, liền ôm tôi lên giường nói: "Vân Thanh, sống chết đều có số, ngàn vạn lần đừng cưỡng cầu."
Trên người y hơi lạnh, là lựa chọn tốt nhất để ngủ chung vào ngày hè.
Tôi dựa cơ thể mềm mại vào lòng ngực của y: "Vì sao Lục Tư Tề dùng dương thọ của em để mượn nợ âm?"
Cơ thể của Mặc Dật dường như cứng đờ một chút, nhiệt độ cơ thể cũng đột ngột tăng cao, khi tôi ngẩng đầu nhìn y, y lại lập tức cúi đầu hôn tới, trong miệng nói lời không rõ ràng: "Gã thiếu tiền. Anh không muốn từ trong miệng của em nghe thấy tên của gã."
Tên Diêm Vương hay ghen này!. Truyện Tổng Tài
Tôi duỗi tay muốn đẩy y ra, ngược lại lại bị y ép đến chết luôn, còn đổi đủ kiểu hôn môi khác.
Đến cuối cùng, chỉ là hôn môi thôi mà khiến toàn thân của tôi đổ đầy mồ hôi, đôi môi sưng đỏ và đầu lưỡi tê dại.
Thế mà y còn không biết đủ, trong lúc y mạnh bạo tôi vội lui người tới cuối giường rồi nhảy xuống và trốn đi, sau đó thì đi tắm rửa.
"Quả nhiên vẫn là giường Bạt Bộ tốt hơn!" Mặc Dật nằm nghiêng ở trên giường, nhìn bộ dáng chạy trối chết của tôi thì cười nhẹ.
Nghĩ đến sự điên cuồng trên giường Bạt Bộ kia, tôi chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, vội vàng vọt vào phòng tắm.
Đêm đó tôi ngủ rất ngon, không có gặp mộng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mặc Dật vậy mà vẫn còn ở đây, y mặc quần áo giản dị với mái tóc ngắn, liền vẫy tay với tôi nói: "Dẫn theo Lạc Lạc, chúng ta đi dạo phố."
Tôi nghe xong mà sửng sốt, không phải còn rất nhiều việc chưa làm xong hay sao? Sao lại muốn đi dạo phố rồi?
"Những việc đó dù sao cũng chưa có manh mối, cũng không liên quan đến tánh mạng, để mặc nó cũng không sao." Mặc Dật kéo tôi dậy, Lạc Lạc ở bên kia không biết sử dụng thuật pháp gì, vậy mà lại có một cái bóng rồi, ở dưới ánh mặt trời không ngừng xoay vòng tròn.
Tất nhiên, lý do chính nó xoay vòng tròn là vì con bé đang mặc váy công chúa bồng bềnh, vừa quay người một cái liền xoay, các bé gái đều thích cái này.
"Lấy cây liễu khắc thành hình nhân và ngâm trong suối nước lạnh, Tề Sở vẽ một lá bùa che âm ở trên hình nhân, bổn quân tự mình động thủ làm thuật pháp, bảo đảm ai cũng nhìn không ra Lạc Lạc là một tiểu quỷ." Mặc Dật lần đầu tiên dùng giọng điệu vô cùng tự đắc nói hai từ "Bổn quân" này.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lạc Lạc, tôi nhìn Mặc Dật cười nói: "Vậy thì cảm ơn Phủ Quân nha!"
Tề Sở nói không muốn làm bóng đèn xem chúng ta một nhà ba người đi ra ngoài dạo chơi, nên ở lại trong nhà giữ nhà, để tôi cùng Mặc Dật đi thong thả.
Tôi vốn là tính sẽ lái xe nhưng Mặc Dật lại trực tiếp ép tôi vào ghế phụ, còn thắt đai an toàn cho tôi: "Có đàn ông ở đây, nào có đạo lý để phụ nữ lái xe, ngồi là được rồi."
Vừa nói y vừa ôm Lạc Lạc để con bé ngồi vào ghế sau, rồi cũng thắt đai an toàn cho nó, đây là lần đầu tiên sau khi chết mà nó được ngồi xe nên vô cùng phấn khích, nên cũng không còn sợ Mặc Dật nữa và liên tục hỏi rằng chúng tôi sẽ đi đâu chơi? Có phải đi mua gì không? Có phải dẫn nó đi ăn KFC không?
Mặc Dật có chút ngơ ngác nhìn Lạc Lạc lại nhìn sang tôi, chắc là không biết những cái mà Lạc Lạc nói tới nhưng y vẫn nhếch khéo miệng lên và gật đầu.
Tôi quay đầu nhìn bọn họ, đột nhiên có điểm thảng thốt, cảm giác này thật giống như cha con vậy, chẳng trách sao Tề Sở lại nói chúng tôi là một gia đình ba người.
Sau khi thắt kỹ đai an toàn, Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn tôi nhoẻn miệng cười, khuôn mặt nhỏ như nở hoa.
Tôi biết trong thành phố có mấy chỗ thích hợp để trẻ con chơi, nên trước tiên đưa Lạc Lạc đi chơi một vòng, đứa nhỏ này cũng khổ, sinh ra khó tránh khỏi kiếp số, chết rồi cũng không thoát.
Dọc đường đi, khuôn mặt này của Mặc Dật chọc không ít ánh mắt đào hoa, làm cho tôi buồn bực không thôi, nhưng y vẫn ôm tôi không chịu buông, còn nói với tôi: "Em thấy chưa?"
Vừa nói vừa lôi kéo tay tôi: "Cẩn thận một chút đi, đừng ở trước mặt anh nhắc tới người kia chọc anh tức giận, bằng không... có rất nhiều người muốn cướp, quỷ muốn cướp cũng không ít đâu."
Luận về độ dày da mặt thì ai cũng không bằng vị Phủ Quân đại nhân này.
Ta vội túm chặt lấy góc áo của y, dùng sức gật đầu: "Chết cũng không buông tay."
"Ha ha!" Mặc Dật cười ôm tôi vào trong ngực và hôn hôn lên cái trán của tôi: "Em chết rồi sẽ hoàn toàn thuộc về anh."
Lạc Lạc chơi cả một buổi sáng nên mệt lử, rồi đi ăn đồ con bé muốn ăn, sau đó Mặc Dật lôi kéo tôi đi mua một đống đồ có ích và không có ích, xài tiền như nước chảy vậy, còn không cần xách đồ, lần dạo phố này quá tuyệt vời.
Vào buổi tối, còn dẫn theo Lạc Lạc đi ngồi thuyền, ngắm pháo hoa, rồi mới trở về.
Chỉ là khi chúng tôi về đến nhà, lại thấy Tề Sở cả người đầy máu ngồi ở trong phòng, trong tay nắm thanh đại cương đao kia và còn có cả Hà Thúy Miêu đang nằm trên mặt đất cách đao không xa, dĩ nhiên đã không còn hơi thở, ngay cả máu đều khô cạn.