Ngay cả khi trời đã rạng sáng, thỉnh thoảng vẫn như cũ là có con chuột cắn một số thứ rác rưởi thối rữa ném nó vào trước nhà tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc chọc phải chuột á, nó còn khó chịu hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Hôm đó, Đại Bạch đang lùa chuột ở bên ngoài, lòng tôi nảy sinh ác độc, tôi liền lật giở sách và tìm một vài loại hương liệu trộn chúng lại với nhau, dùng vải dệt tử trang, tôi viết ngày sinh bát tự của mình lên một mảnh giấy vàng, lại nhỏ vài giọt máu lên rồi đốt nó thành tro, trộn với hương liệu, sau đó tôi nhờ Lạc Lạc lấy một vài sợi tóc của chú Tám cho tôi.
Lạc Lạc là một tiểu quỷ, trộm đồ, hay tìm kiếm thông tin là hữu dụng nhất, hơn nữa mấy ngày nay có rất nhiều việc, chú Tám sợ rằng bận bịu đến mức rụng không ít tóc đâu.
Ngày đó ở linh đường, chú ấy nói ngày sinh bát tự với Tần địa sư thì tôi liền nhớ kỹ, tôi cắt tấm danh thiếp bằng vải do Bố Đạm Trần để lại thành hình một hình nhân, đồ của nhà họ Bố dùng làm con rối là tốt nhất.
Tôi quấn tóc của chú Tám lên mặt trên, lại ghi lên ngày sinh bát tự, rồi tôi trộn máu của mình với các hương liệu đã chuẩn bị sẵn để đắp lên hình nhân vải.
Sau khi làm xong, tôi thắp hương kính bái trời đất, rồi nhờ Lạc Lạc giúp tôi giấu thứ này dưới chân giường của chú Tám.
Yếm thắng chi thuật có ngọn nguồn lâu đời, bắt nguồn từ thời vu thuật đến nay, thời xưa các vu sư thường dùng hương để cúng trời đất, dùng các loại hương liệu làm vật dẫn.
Nếu không ngay cả khi hương sư bây giờ hiu vắng, vu bà trên TV với chiếc bình vỡ, hoặc đang đốt lò lửa và ném một nắm thứ gì đó vào đó, thì vẫn không thể tách rời khỏi hương.
Trước đây tôi rất khinh thường dùng loại chuyện này, nhưng bây giờ lão Viên đã dùng phương thức cứng rắn như vậy để khiêu khích tôi, tôi đây chỉ dùng cách của bên kia, hoàn trả lại bên kia thôi, không có gì ghê gớm.
Lạc Lạc phỏng chừng khi còn ở trong tay ông chủ khách sạn làm chuyện này rất nhiều, khi trở về nó tự hào nói với tôi: "Con cố ý dùng thủ thuật che mắt, con mới biết được, tuyệt đối không phát hiện ra."
Có một vài loại hương liệu mà chuột rất thích trong hình nhân, còn thêm dùng máu làm thuật, lấy tóc làm vật dẫn đường, ngày sinh tương chuyển, sợ là chuột đến nhà họ Viên còn hơn đến nhà mình.
Quả nhiên sau khi thả, số lượng chuột ở trước sân ít hơn rất nhiều.
Tôi nhìn đống rác, tự mình lấy xẻng xúc thành đống, không thể để trước cửa nhà, thỉnh thoảng, những người qua đường nhìn tôi làm việc này một mình, ánh mắt liền đồng tình, cười với tôi một cách ngượng ngùng, hỏi tôi bà ngoại đi đâu rồi có muốn hỗ trợ hay không.
Người dân quê chất phác, không có nhiều ánh mắt thế lực, thêm ngoài đời ai cũng thương cho kẻ yếu, càng thương hơn khi tôi một đứa trẻ không cha không mẹ chịu tai ương mà không có lý do lại càng làm người ta đồng tình.
Tôi mắt đỏ hoe trả lời, sau đó chính mình vùi đầu xúc xong rác, tôi tìm đất đấp lên, rồi chuyển vài cây dong riềng từ sân sau về trồng lên mặt trên.
Hoa dong riềng dễ sống, nhất là ở những nơi nhiều rác, dù sao tôi cũng phải nhớ kỹ bài học này, không thể để mình rơi vào trong trạng thái này, có lẽ lòng người cũng giống như cây dong riềng này sẽ chậm rãi sinh trưởng, ví như người nhà họ Vệ thấy cô gái sinh viên Đại học kia, đầu tiên sử dụng sức mạnh, đến cuối cùng là cầm tù...
Về phần nhà họ Viên, bọn họ chẳng qua là nhìn tôi lần nào cũng thuận theo cũng vì thấy tôi ở thế nhu nhược, bà cụ mắng tôi không thèm đáp lại, nên từng bước từng bước đi đến một bước hung ác như vậy.
Sau khi tưới nước cho cây dong riềng, trời cũng đã chạng vạng, tôi tự nấu một tô mì gói, nhìn mặt trời đẫm máu nghiêng về phía tây, tôi cảm thấy mì gói tuy là đồ ăn rác rưởi nhưng thỉnh thoảng ăn một lần sẽ cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn nhiều.
Chờ sau khi trời tối, tôi còn cố tình dắt Đại Bạch ra ngồi ở cửa nhà mình xem, không còn tiếng chi chi kêu hoảng của chuột nữa, lúc này tôi cảm thấy sảng khoái, sau khi giúp hai nhãi con tắm rửa lau khô xong thì tôi đóng cửa ngủ gật đi.
Tôi vẫn như cũ không dám đi ngủ, đồng hồ báo thức cứ mười phút lại kêu, tôi nửa ngủ nửa tỉnh mà nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, còn loáng thoáng kèm tiếng kêu lo lắng của Tần địa sư, hình như còn có tiếng hét thất thanh của dì Tám.
Trong lòng tôi đại khái cũng biết là chuyện gì rồi, vừa mở cửa đã thấy dì tám lo lắng nhìn tôi: "Vân Thanh à, cầu xin cô mau buông tha cho chú Tám của cô đi."
"Có chuyện gì vậy?" Tôi với vẻ mặt kinh ngạc nhìn dì Tám, dì ta nhanh như vậy đã nhìn ra rồi à?
Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm Tần địa sư, chẳng lẽ là bởi vì ông ấy vạch trần?
Nhưng tôi không nghĩ rằng dì Tám nói với tôi: "Vân Thanh à, việc của mấy con chuột đó, thật sự là mẹ của chúng tôi dặn dò trước khi mất, chúng tôi chỉ là làm theo, nếu có chỗ nào đắc tội, cô đi tìm bà ấy đi, cô không phải biết quá âm sao? Ân oán của các người, cô tìm bà ấy mà nói, xin hãy buông ta cho lão Viên nhà tôi, được không? Ông ấy chẳng qua chỉ là hiếu thuận, chiếu theo lời mẹ mình mà làm, đừng trách ông ấy, được không? "
Tôi bối rối lắng nghe, nhìn chằm chằm vào Tần địa sư và nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Phản dẫn chi thuật đó chẳng qua là để dẫn chuột lúc sau đến nhà chú ấy, nhà chú ấy đang làm tang lễ, người ra kẻ vào, nếu gặp phải chuột thì sẽ phiền toái thôi, còn có thể ra sao nữa chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra?
"Viên Lữ đã trở thành như một con chuột, toàn thân có lông dài." Đôi mắt của Tần địa sư mơ màng, nói với tôi, "Này sợ là đã chọc phải đại tiên."