Mơ màng một chập, Tam Tiền Tam nhìn thấy trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Đỏ. Chỉ toàn màu đỏ. Tất cả đều là màu đỏ.
Một căn phòng đỏ, tường sơn đỏ, cửa sổ đỏ, thảm đỏ, mọi vật dụng đều là màu đỏ.
Khẽ lắc lắc người, nàng hồi tưởng về những gì đã xảy ra.
Tà ảnh tất cả trúng độc không rõ sống chết, loáng một cái, trước mắt Tam Tiền Tam là bóng đêm mịt mù. Sau khi mở mắt ra thì lại lọt vào cái động đỏ lòm này.
Vài nơ tron não hoạt động liền xác định ngay đây là đâu.
Trong nguyên tác, có một tên biến thái cuồng màu đỏ, đã từng hành hạ nữ chính Phương Linh đến chết đi sống lại, Y Thánh Đường Yêu.
Khanh khách, lần đầu gặp mặt. Giọng nói quyến rũ, yêu nghiệt đến mức làm cho xương sống người ta nhão ra đột ngột xuất hiện bên cạnh Tam Tiền Tam.
Nàng khẽ chớp chớp mắt, dung nhan yêu nghiệt kia thật dễ khiến người ta mù lòa. Tóc đỏ rực rỡ như máu, đôi mắt màu đỏ mị hoặc quyến rũ cùng bộ áo cổ trang cũng là một màu đỏ máu.
Chỉ có một màu đỏ dụ hoặc.
Y Thánh? Nàng cất tiếng hỏi, cũng là khẳng định.
Đôi mắt hắn lại càng nhiều thêm một phần quyến rũ, đôi môi son lại kề bên tai nàng mà thì thầm Đúng rồi nha~
Rần rật.
Tam Tiền Tam có thể nhìn thấy da gà đang nổi lên từ cơ thể nàng. Quả là một kẻ nguy hiểm khôn cùng, bản năng cơ thể của nữ phụ nói rõ điều đó.
Hì, nàng không cần phải như vậy nha, chỉ cần nàng ngoan ngoãn bên ta, chắc chắn ta sẽ không để nàng phải chịu khổ. Đường Yêu hôn lên vầng trán của nàng, nói ra những lời đường mật bên tai.
Đúng a, Phương Linh kia rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, cuối cùng ngươi biến nó thành cái thứ gì?
Đường Yêu ngậm vành tai nàng, ý định xấu xa muốn đem nàng đốt lửa lên. Thế nhưng...
Hắn bất ngờ nhìn lại cô bé trong ngực. Mặc cho hắn thi triển ' mị hoặc thuật ', cơ thể của nàng nóng lên, má đỏ hồng say lòng người, miệng ngân nga những câu từ không biết, nhưng đôi mắt kia vẫn là một vẻ vô cảm, lãnh tĩnh không ngờ.
Nhăn mi, từ tay hắn, một dòng năng lượng quang hệ cùng thủy hệ nồng nặc xuất hiện, xông thẳng vào não bộ của nàng, tìm tòi từng chút một. Trên mặt hắn là một vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Không phải chứ...
Không phải, dây thần kinh cảm giác của nàng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không giống với Ngọc Như Lan. Vậy là sao?
Đường Yêu lúc này lại đang gãi đầu gãi tai, mặt nhăn tít lại khó chịu, mái tóc đỏ bị hắn vò đi vò lại. Đây là vẻ mặt của hắn lúc tập trung làm việc a.
Tam Tiền Tam nhìn hắn đang rối bời, miệng nhỏ khẽ nâng. Không cần thiết, ta không giống Ngọc Như Lan. Ta không mất đi mà là quên đi thôi.
Bởi vậy, không có cách để lấy lại chúng, mà chỉ có thể mò mẫm, tìm tòi từng chút một để nhớ lại chúng mà thôi.
Nghe xong Tam Tiền Tam nói, Đường Yêu giật mình, suy nghĩ chìm vào hư vô. Quên đi cảm xúc, chứng bệnh từng xuất hiện nhiều lần. Bệnh nhân chịu phải một tác động quá kích thích khiến cho não bộ bị 'khớp', quên đi cách để cảm nhận hay tìm hiểu về cảm xúc. Sốc ư?
Nàng chợt nghe thấy hắn lỡ miệng nói ra nghi vấn bèn ngoan ngoãn đáp lại hắn. Không phải, ta cũng không nhớ nữa.
Chuyện não nổ này nọ, tốt nhất là không nên nói ra nha. Động phải dây thần kinh biến thái của hắn thì khổ.
Nhưng tại sao cô vẫn cảm nhận được tình dục?
Trời ạ, vô duyên ghê chưa, mở miệng một cái là toàn phun ra mấy từ...
Không phải là không cảm nhận được, mà là không nắm bắt được. Thực ra, nàng có hơi tư tâm một chút, muốn cái tên Y Thánh này giúp nàng được trở lại làm con người.
Trầm ngâm 3 giây, đột nhiên hắn nở ra một nụ cười vô cùng... biến thái. Nha, da gà nàng lại nổi lên rồi...
Ta sẽ giúp ngươi thử coi sao. Từ bây gìơ, ngươi là bệnh nhân của ta a~ Đường Yêu ôm nàng vào lòng, khuôn mặt sà vào mái tóc mà hít lấy hít để.
Cảm ơn ngươi.
Chưa hết đâu nha. Cô bé ngươi có biết thứ cảm xúc gì mà con người thấu hiểu đầu tiên?
Nàng hơi hơi suy nghĩ.
Hạnh phúc?
Đau đớn?
Không phải... Đường Yêu hôn lên vành tai nàng, lưỡi khẽ liếm một cái, thì thầm...