Cố Thần ôm chặt lấy người con gái trong lòng, hắn cúi đầu chôn sâu vào khuôn ngực người con gái, từng giọt nước mắt không kìm được rơi xuống. Hắn siết chặt răng, từng luồng cảm xúc mặt trái cuồng bạo tích tụ bao nhiêu năm qua cứ giống như lời nguyền rủa một mực muốn thôn tính hắn.
Nếu cứ như thế này, có lẽ hắn sẽ thực sự phát điên mất.
“Chát!”
Cố Thần ngơ ngẩn nhìn bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, gò má đỏ bừng còn hơi phát đau.
Tiểu Cố Thần lọt vào ma trảo của Tam Tiền Tam, bắt đầu sừng sững đứng dậy “nước mắt lăn dài”, khóc lóc cầu cứu chủ nhân.
“Tập trung… hộc… vào việc chính được không vậy, đồ ngốc này…” Tam tiền Tam cười khẽ, xoa xoa lớp lông dần dày lên trên mặt Cố Thần.
“A……” Cả cơ thể cô giật bắn vì sự đột ngột của Cố Thần, từng cơn xung điện đầy kích thích lưu chuyển từ từng ngón chân đến tận chân tóc của cô.
“Em… em…” Cố Thần đã hoàn toàn mất đi hình thái lạnh băng đạm mạc, cả cơ thể hắn ngoài dáng dấp hai tay hai chân của con người có thể còn nhận ra được, còn lại đều đã bị bao phủ bởi bộ lông xám hoàng kim (lông xám nhưng lại phủ một lớp kim mao – lông vàng), tiểu Cố Thần cũng đã lớn trướng lên to gấp đôi bình thường, đủ cho Tam Tiền Tam cũng ăn không tiêu.
Tam trong cơn tê dại đột nhiên cảm thấy một trận thanh minh, cô mở mắt, đối diện với đôi mắt dã thú hẹp dài, sáng một màu hổ phách. Đôi mắt thuộc về vương giả của ngàn thú, khí phách của một vị chí tôn.
Thế nhưng hạt nước mắt trong suốt lăn dài trên má hắn, lại khiến cho sự vương giả nhuốm màu bi thương.
Quả nhiên, Cố Thần rất cường đại. Nhưng hắn cũng rất đáng thương.
Càng cường đại, lại càng cô độc.
Không giống như những tên kia, Cố Thần đã sống suốt cả ngàn năm, từng lớp, từng lớp người dần chết đi, chỉ có hắn là cô độc bảo vệ cho Cố gia tiếp tục phát triển, bảo vệ cho những đứa trẻ ra đời, cho đến khi chúng chết đi.
Hắn giống như một vị lão tổ, hắn được người đời tôn kính, nhưng đồng thời cũng bị người đời đẩy ra xa.
Vương vị của Cố Thần, đầy vinh quang, và đầy cô độc.
Ngay tại đây, Tam chỉ nhìn thấy một đứa trẻ lớn xác cho dù đang trong thời kì động dục, nhưng cũng không hề dám tổn thương đến kẻ khác, chấp nhận bị dục vọng tra tấn.
Cô nắm lấy khuôn mặt lông nhung mềm mại, đặt lên môi Cố Thần một nụ hôn nhẹ nhàng như làn nước.
“U… u… u…” Cố Thần đã hoàn toàn hóa thành bán thú, mất đi khả năng nói chuyện, thế nhưng đôi mắt hắn càng thêm bi thương, tiếng gào thét càng thêm mãnh liệt.
“Ah… ah…nah……….. không… không… hah…. nah nah hức… tại sao lại càng lớn thêm…” Tam Tiền Tam cắn răng nắm lấy chiếc tai sói của Cố Thần mà gào lên.
Mẹ nó, ngày mai hắn sẽ chết với cô!
“U…………. U…………..”
“Không… muốn…. muốn…. muốn…. không được…..” Cô nhận ra yêu huyệt đang dần bị trướng lên, đồng thời nụ hoa cũng bị một chiếc móc cắn chặt, vô cùng kích thích.
Vật to lớn liên tục ra vào a vào ra, tiếng gầm của dã thú hòa lẫn cùng tiếng va chạm da thịt và tiếng rên rỉ của cô gái.
Cuối, phóng thích.
…
Vũ Lôi buồn bực ngồi vẽ vòng tròn trong góc, hoàn toàn mặc kệ cô gái bên cạnh.
Tam Tiền Tam cười trừ, nhẹ nhàng nằm lên lưng của hắn, xoa xoa nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Kì thực với cô, Vũ Lôi giống như một tiểu tình nhân nhỏ nhắn dễ thương moe moe, hay cáu kỉnh, hay làm nũng, cần được dỗ dành thương yêu.
Hắn rất đơn thuần, khiến cô không nỡ lòng nào thương tổn hắn.
Một tâm hồn trong sáng đến thế này, mất đi thì thực đáng tiếc.
“Hứ! Em phải đền bù cho tôi! Tôi không thích chuyện đó! Tôi đang tức giận! Tôi đang vô cùng vô cùng vô cùng tức giận!!!” Có ai hiểu được sự khó chịu của hắn không? Ngồi xổm nghe người hắn thương rên rỉ yêu kiều dưới thân kẻ khác, hắn chỉ có thể vất vả buồn bực chơi cùng “5 ngón tay cô nương”, vừa bực vừa giận!
“Được rồi…” Tam Tiền Tam cảm thấy thật bất đắc dĩ, hôn lên trán hắn một cái.
“Ok, huh?”
Xoẹt một cái, Vũ Lôi mặt đỏ tới tận mang tai. “Ai… ai bảo em làm vậy… nhưng không sao… tôi tay thứ cho sự vô tâm của em…” Hắn lầm bầm lầu bầu. “Lần kế không được xài chiêu này… em thật vô sỉ…”
A a a… quá là dễ thương luôn…
Tam Tiền Tam cười khúc khích, xoa xoa chiếc bụng đã rất lớn, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Vũ Lôi thất thần nhìn sang cô gái bên cạnh, cô ấy đã thiếp đi từ lúc nào.
Đã 2 tuần rồi, Tam không còn muốn tình dục nữa – đây là báo hiệu cho việc tinh dịch đã không còn tác dụng nữa, đứa trẻ đã lại tiếp tục hấp thu năng lượng từ môi trường xung quanh và từ cơ thể người mẹ.
Sớm thôi, có lẽ Tam Tiền Tam sẽ…
Hắn sờ lên bờ xương quai xanh gầy guộc, đôi mắt dần trở nên trong suốt, cũng xuất hiện bên trong con ngươi những đường nứt vỡ đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người cũng dần xuất hiện những tiếng răng rắc rợn người.
Thời gian, đã bắt đầu đếm ngược.
============
Kế tiếp chính là kịch tình đẫm máu và nước mắt, những ai yếu tim xin hãy chuẩn bị tâm lí.
Cho phép tác giả được nói một câu, có thể đọc những chương sau các bạn sẽ mắng tác giả, nhưng ngay từ đầu kết cục của truyện chính là như vậy, không thể thay đổi, bởi tác giả nghĩ, nó mới chính là cái kết hay nhất cho bộ truyện này.
Vốn dĩ, văn này chỉ có hai bộ, chứ không phải ba. Cái kết của bộ này, chính là cái kết đúng và hay nhất. Tác giả muốn dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, khi mà tất cả mọi chyện sẽ đúng với chiều sâu nhất của nó. Nhưng chắc chắn cái kết sắp tới đây sẽ không làm cho độc giả hài lòng, bởi vì nó không phải HE không phải BE, cũng chẳng phải OE nốt. Cho nên tác giả quyết định, mở ra phần 3 của bộ ghép trong bối cảnh của một bộ truyện khác.
Đọa Thiên vốn là một bộ truyện riêng biệt, chẳng hề liên quan đến Mẹ kế, nhưng hai nữ chính Tam Tiền Tam và Thiên Nhi lại cùng có một điểm chung, chính là hai kẻ không nằm trong quy luật của “tạo hóa”, cho nên, mới có thể ghép cả hai lại trong một bộ truyện.
Cuối cùng, chính là xì poi chương sau:
Từng giọt huyết lệ chảy xuống trên gò má của thiếu nữ, cô nâng cao thanh huyết kiếm, đem kẻ trước mắt từng miếng thịt, từng miếng chém chém xuống.
Đây là buổi hiến tế dành cho người cha đã ngã xuống, là lời xin lỗi của đứa con gái bất hiếu dành cho người ba đã rời đi khỏi thế gian này.