CHƯƠNG 3: NHIỀU CHUYỆN[/color]
Mấy tên trong đội bóng cũng rút về hết, Bảo Nam cũng về trước trong phòng chỉ còn lại Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh.
“Đạt được mục đích rồi sao?” Tư Dật nhìn người đứng trước mặt mình.
“Ông làm vậy giúp tui thì được gì? Tui đạt được ‘Vua ghi bàn’, trở thành người nổi bật thì ông được lợi gì?” Tuấn Anh trầm mặc, không phải anh không biết Tư Dật cố ý đón bóng kéo Thuần Thuần ra khỏi sân bóng, nhưng mà liều mình như vậy thì được gì. Giúp đạt mục đích thì nhất định có thể có chuyện cần.
“Đúng!” Tư Dật ngẩng đầu khẳng định, hai mắt nhìn thẳng vào Tuấn Anh. “Giữ đồ giúp tui!”
“Không để tên nào đụng được đến người đó!”
“Không sợ tui đụng tới người đó!” Tuấn Anh cười mỉa.
“Ông ra sao tui còn không biết sao?”
“Được rồi chiến hữu, đừng chọc vào nỗi đau của tui!”
“OK!"
Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh đạt thành hiệp nghị trong phòng bệnh. Lúc này cả An Thuần Thuần và Nguyễn Vương Quân đều bị hắt xì.
Ba ngày sau, An Thuần Thuần đã đem quỹ lớp cùng với tiền thưởng của đội banh đi tổ chức liên quan.
Nói cho văn vẻ vậy thôi chứ liên hoan cũng chỉ là mua mấy bịch snack, cóc, ổi, xoài, mận, bánh tráng trộn, mì ăn liền, chả cá chiên bán bên lề đường, đùi gà, chân gà, thịt gà xiên que nướng, uống nước ngọt cùng hột é, mủ gòn. Nguyên một lớp cũng chỉ có 9 nữ, 14 nam mà An Thuần Thuần lại phải ngậm đắng nuốt cay ngồi bên cạnh Tống Tư Dật và Nguyễn Bảo Nam.
Bàn học trong phòng được xếp lại cho được cái bàn lớn, An Thuần Thuần định chui vô góc ngồi với mấy đứa nữ trong lớp nhưng mà lại bị tóm đưa lên ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên trái là Tống Tư Dật, bên phải là Nguyễn Bảo Nam kế bên là Trần Tuấn Anh.
Trần Ngọc Châu là bạn thân hàng xóm của cô với Bảo Nam, bình thường lăng xăng loi xoi kéo cô đi xem đá bóng, lôi cô đi trang điểm, dẫn cô gia nhập với đội bóng. Hôm nay Ngọc Châu rạng rỡ ngồi kế bên Tống Tư Dật líu ríu.
Tống Tư Dật chỉ muốn quăng Ngọc Châu đi cho đẹp trời, lỗ tay của anh sắp bị cổ khủng bố mà hỏng. An Thuần Thuần mặc kệ mọi thứ xung quanh cúi đầu ăn gà xiên que.
Cả lớp ồn ào một hồi thì một người lên tiếng hỏi, kéo theo mắt cả lớp đáp lên trên người Thuần Thuần: “Lớp Trưởng thích ai chưa vậy?” câu nói vừa dứt thì dây thần kinh của Thuần Thuần cũng đứt, cô đứng hình khi mà mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người cô.
“Đàn anh Diệp An Phong là mẫu người của Thuần Thuần đó!” Ngọc Châu lên tiếng thau thau bất tuyệt nói: “Vừa đẹp trai, vừa học giỏi! Đó mẫu người lí tưởng của Thuần Thuần.”
Thịt gà trong miệng làm Thuần Thuần bị sặc ho khan mấy tiếng, Tư Dật ngồi kế bên đưa ly trà đá