https://truyensachay.net

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 21

Trước Sau

đầu dòng
Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường ăn xong bữa trưa, cô bảo Chu Văn Đường đưa cô về nhà bố mẹ cô.

Vì cô ở cạnh Chu Văn Đường nên gần như không về nhà là mấy trong khoảng thời gian này. Mấy hôm trước mẹ Nghê đặc biệt gọi điện thoại bảo là nhớ cô, bảo cô cuối tuần này về nhà ở lại hai hôm, nhưng vì buổi sáng là buổi lễ trao giải khởi nghiệp cho nên đã hứa là buổi trưa quay về, lại vì Chu Văn Đường đến tìm cô, nên phải thay đổi giờ giấc, cô báo với bố mẹ là hai giờ chiều mình về.

Chu Văn Đường tựa vào lưng ghế, nhìn cô: “Sắp tròn một tuần chúng ta không gặp nhau rồi, em cứ thế mà vội vàng quay về ư?”

Nghê Bảo Gia nói: “Gần đây cả tháng rồi em chưa về nhà, nếu còn không về nữa chắc chắn mẹ em sẽ có ý kiến, nếu anh thấy chán thì sang chỗ Tạ Điểu ngồi chơi đi.”

Nhắc đến Tạ Điểu, Nghê Bảo Gia nhớ đến một chuyện, cô lên tiếng: “Hai hôm trước có một nick có avatar hình núi Phú Sĩ add WeChat em, có phải là Tạ Điểu không ạ?”

Chu Văn Đường gật đầu: “Là chú ấy, hai người bọn em trò chuyện gì thế?”

“Em không chắc chắn đó là anh ấy, cho nên em không bấm đồng ý.” Nghê Bảo Gia lấy di động từ trong túi xách ra: “Để giờ em nhấn đồng ý với anh ấy.”

Chu Văn Đường từ chối cho ý kiến.

Sau khi Nghê Bảo Gia chấp nhận, hình như Tạ Điểu cũng đang nhàn rỗi nên gửi cho cô một dòng tin nhắn.

Tạ Điểu: [Xem như được thông qua rồi, em cứ tưởng chị với anh Văn Đường chia tay nhau rồi.]

Chu Văn Đường cũng nghe thấy thông báo của tin nhắn WeChat, anh nhìn sang: “Chú ấy bảo gì thế?”

Nghê Bảo Gia đưa điện thoại cho anh, Chu Văn Đường liếc mắt, thuận tay tính cả nợ cũ: “Có phải mấy ngày nay em hạ quyết tâm không qua lại với anh nữa không, gọi cho em mà em cũng không biết gọi lại.”

Nghê Bảo Gia nhỏ giọng giải thích: “Hôm mà anh gọi điện thoại cho em, em thấy không khỏe cho lắm nên đã đi ngủ sớm.”

“Vậy tại sao hôm sau cũng không gọi lại?”

Nghê Bảo Gia ngập ngừng, nhủ thầm hôm đó không phải chúng ta đang chiến tranh lạnh à?

Chu Văn Đường rõ mười mươi suy nghĩ của cô, cười nhếch miệng nhưng không hề lật tẩy, thầm nghĩ rốt cuộc tính tình cô cũng không phải quá mềm yếu.

Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia về nhà xong, anh cũng không đến chỗ của Tạ Điểu.

Anh về nhà bà ngoại một chuyến, đúng lúc chạm mặt Chu Đoan Dương đang đi ra, Chu Đoan Dương gọi anh một tiếng “anh trai”, trên tay Chu Văn Đường đang cầm chìa khóa xe: “Sao chú lại đến đây thế?”

“Bố bảo em mang ít hải sản đến cho bà ngoại.”

Chu Văn Đường gật đầu vài cái.

Chu Đoan Dương nói: “Hình như mấy hôm nữa là anh cả về.”

Chu Văn Đường nhìn về phía cậu ta: “Cụ thể là lúc nào?”

Chu Đoan Dương lắc đầu: “Em cũng đâu có biết, em chỉ nghe mẹ em nói sơ qua.”

Chu Đoan Dương không ở lại ăn cơm, Chu Văn Đường nói vài câu rồi rời đi.

Vú Chu bước ra: “Đoan Dương đâu?”

“Đi rồi.” . Hã
alt
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc