https://truyensachay.net

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 30 - Chương 30

Trước Sau

đầu dòng
Đến trưa, lái xe rời khỏi vùng núi tuyết, đồng cỏ, rừng cây rậm rạp dâng lên.

Nhiệt độ cũng tăng trở lại.

Trình Ca đã uống thuốc, đeo kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ, nằm ngủ trên ghế sau xe. Giữa đường, cô mơ hồ cảm thấy xe dừng lại, có người đang nói chuyện, nhưng đầu cô quá nặng, không thức dậy.

Mười Sáu lái xe, Bành Dã ngồi trên ghế phụ lái, thấy đằng trước đường có một chiếc xe đậu lại, một nam một nữ đứng giữa đường vẫy xe xin đi nhờ.

Đối phương là chiếc Land Rover, nam nhìn qua hơn ba mươi, giống một nhân vật tinh anh, áo gió và giày leo núi trên người đều là hàng hiệu; nữ hai mươi tám, hai mươi chín, xinh đẹp đáng yêu, là thành phần trí thức thành phố. Có điều trong tay cô ấy ôm một chiếc máy ảnh vô cùng chuyên nghiệp, trông hơi giống nhiếp ảnh gia như Trình Ca.

Bành Dã bảo Mười Sáu dừng xe lại.

Người đẹp thành phần trí thức khoác tay lên cửa sổ xe, mỉm cười: “Người bạn, xe chúng tôi bị nổ lốp, không biết thay lốp xe, giúp đỡ được không?”

Bành Dã đẩy cửa xe ra.

“Cảm ơn nha.” Nụ cười của người đẹp thành phần trí thức lớn hơn, nhưng trong lúc vô tình liếc ghế sau một cái, thấy có một người nằm, sắc mặt cô ấy trắng nhợt, lại nhìn chiếc Jeep đỏ đi theo sau xe việt dã Đông Phong, bên trong còn có hai người.

Cô ấy nhìn người đàn ông tinh anh, ánh mắt đang nói: Có thể gặp phải bọn bắt cóc không.

Người đàn ông tinh anh không lên tiếng, ánh mắt ngăn cô ấy lại, để cô ấy đừng biểu hiện lên mặt.

Bành Dã vừa định xuống xe, Trình Ca ở ghế sau có chút động tĩnh. Cô ngủ rất say, vì trời nóng, tay vô thức kéo cổ áo mấy lần.

Bành Dã hạ kính cửa sổ hai bên xuống, lại mở cửa xe bên chân cô ra.

Lúc này người đẹp thành phần trí thức mới ý thức được là người chung đường, thở phào nhẹ nhõm.

Bành Dã kiểm tra xe của họ, nói: “Trên xe hai người quên để con đội rồi, sau này ra ngoài nhớ mang theo. Có món đồ đó, phụ nữ cũng có thể thay lốp xe.”

Người đàn ông tinh anh vội nói: “Ôi. Lúc cửa hàng 4s bán xe nói tính năng xe này tốt, thế nào cũng không hư được, nhưng chiếc này mua chưa tới một tháng.”

Bành Dã lơ đãng hừ cười một tiếng, nói: “Sau khi thay lốp đến chỗ kế tiếp mua thêm lốp xe dự phòng. Đường ở đây không dễ đi.”

“Cảm ơn cảm ơn.” Người đàn ông tinh anh nói, vội vàng móc một hộp thuốc lá trong túi ra.

Bành Dã nhìn một cái, Nam Kinh.

Người đàn ông tinh anh đưa một điếu cho Bành Dã, thấy anh tìm bật lửa trên người, lại nhanh chóng móc bật lửa của mình ra bật lên, châm cho Bành Dã.

Bành Dã hút châm thuốc, nói: “Anh quá khách sáo rồi.”

Người đàn ông tinh anh bận phát thuốc cho đám Mười Sáu, Thạch Đầu, cười nói: “Các anh ra tay giúp đỡ chẳng khác nào đang cứu mạng.”

Người đẹp thành phần trí thức cũng lấy nước suối trên xe phát cho mỗi người một chai.

Bành Dã lấy con đội chống xe lên, lại quay người đi lấy cờ lê. Đi qua bên cạnh xe, thấy Trình Ca vẫn đang ngủ, không hề có dấu hiệu sắp thức.

Bình thường cô hoàn toàn không phải là người có giấc ngủ ổn định lắm.

Trong lòng Bành Dã căng thẳng, vén mũ cô lên, sờ trán cô, cũng không phát sốt, nhiệt độ cơ thể rất bình thường.

Lúc này anh mới nhớ tới là tác dụng của thuốc.

Người đẹp thành phần trí thức vô tình nhìn sang, liền thấy gò má yên tĩnh của Bành Dã lúc anh sờ trán cô, lại lộ ra sự dịu dàng mơ hồ. Sự tương phản quá lớn, cô ấy tò mò, liếc một cái, người phụ nữ trên ghế sau đeo kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ, che kín mít.

Ánh nắng quá gắt, chiếu một lúc đã nóng.

Bành Dã đứng bên cạnh xe cởi áo, lúc cởi áo hoodie, áo thun bên trong bị kéo theo lên một chút, lộ ra cơ bụng tám múi căng chặt và đường nhân ngư thấp thoáng, nháy mắt lại bị áo thun che khuất.

Người đẹp thành phần trí thức nhìn một cái, muốn lấy máy ảnh trong tay chụp lại, đã không còn kịp.

Một lát sau, cô ấy thấy Bành Dã ngồi xổm dưới đất cầm cờ lê vặn ốc vít, bắp thịt trên cánh tay căng chặt và mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút, lén nhấn màn trập.

Chưa tới vài phút, Bành Dã đã thay lốp xong, nói: “Không còn vấn đề rồi.”

Người đẹp thành phần trí thức cười nói: “Rất cảm ơn anh, trạm tiếp theo mấy anh đi đâu thế? Nếu tiện đường, mời các anh ăn bữa cơm được không?”

Người đàn ông tinh anh cũng nói: “Đúng đó, gặp nhau cũng là duyên số, kết giao bạn bè.”

Bành Dã nói: “Chuyện nhỏ thôi, ăn cơm thì không cần đâu.”

Thạch Đầu nói: “Chúng tôi đi tới trấn Lưu Phong.”

“Trấn nhỏ giáp tỉnh đó sao, đúng lúc chúng tôi đi tới đó.”

**

Hai chiếc xe của nhóm Bành Dã chạy trước, người đàn ông tinh anh lên xe, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Người phụ nữ thấy xe phía trước đi xa rồi, giục: “Sao vậy? Lái xe đi!”

Người đàn ông khởi động xe, suy đi nghĩ lại: “Hình như tôi đã gặp người đàn ông kia ở đâu đó.”

“Cái người sửa xe kia?”

“Ừ, cứ cảm thấy hơi quen mặt.”

“Chỉ cái phạm vi đó của anh còn có đàn ông cỡ này?”

“…” Người đàn ông đang trầm tư, “Phải rất nhiều năm rồi, không phải chuyện tốt gì.”

Người phụ nữ hừ cười một tiếng: “Ngài kiểm sát viên, người anh cảm thấy quen mặt, chẳng lẽ lại là tội phạm trốn trại sao.”

“Lâm Lệ cô đừng nói đùa, không nghiêm trọng như vậy.” Người đàn ông suy nghĩ một chút, “Thôi, không nhớ nổi. Có lẽ nhớ lầm rồi.”

Lâm Lệ nghiêng đầu dựa bên cửa sổ xe xuất thần, một lát sau, nói: “Kim Vĩ, sau này anh có thể mua thẻ tập thể hình, không có chuyện gì đi tập luyện nhiều một chút.”

Kim Vĩ: “Cô nên chuyên tâm chụp ảnh đi, không phải muốn đoạt giải thưởng sao.”

**

Trình Ca ngủ một mạch, gần tối đến trấn Lưu Phong. Cô bước xuống xe, nhíu mày: “Có phải ông lão kia đã bỏ thuốc ngủ cho tôi không?”

Bên cạnh, Thạch Đầu bận chuyển hành lý, hưng phấn nói: “Đêm cuối cùng, ngày mai đến trạm.”

Trình Ca nghe xong, im lặng nhìn Bành Dã một cái.

Mà anh cũng đúng lúc đang nhìn cô.

Hai người đều không nói chuyện, ánh mắt cũng yên lặng, nhưng rõ ràng nhìn ra hoặc tâm tư xấu xa, hoặc trong lòng biết rõ của từng người.

Trình Ca đi qua bên cạnh Bành Dã, nhẹ giọng hỏi: “Giày cao gót của tôi đâu?”

**

Trình Ca cầm giày cao gót về phòng, hành lý cũng không thu dọn, gội đầu tắm rửa trước. Vì trên người bị thương, phải tránh vết thương, tốn rất nhiều thời gian.

Cô lấy một chiếc váy dài trong vali, kiểu dáng đơn giản, mềm mại sát người, làm tôn lên dáng người lồi lõm.

Lại lấy túi đồ trang điểm, khom lưng, soi gương kẻ lông mày, đánh phấn mắt, chải mascara.

Cuối cùng thoa son môi xong, cô hơi nhấp môi một cái, thẳng người luồn tay vào áo ngực gài lại, lại sửa mái tóc rối bù một chút, lúc này mới đi ra ngoài.

**

Lúc Thạch Đầu chuẩn bị mượn bếp của nhà ông chủ để nấu cơm, Lâm Lệ và Kim Vĩ đến ngay sau. Hai người nói gì cũng muốn mời mọi người ăn cơm, liền xin ông chủ nhà nghỉ làm bữa cơm gia đình cho mọi người.

Một nhóm người ngồi trong gian nhà chính cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Bành Dã thấy Trình Ca rất lâu không xuống, đi lên lầu xem. Vừa đến giữa cầu thang, sau lưng có người gọi anh: “Này…”

Bành Dã quay đầu lại, là Lâm Lệ.

Cô ấy đã cởi áo gió, mặc một chiếc áo cổ chữ V màu tím nhạt, trên mặt vừa dặm lại lớp trang điểm, cười đi tới: “Xưng hô thế nào?”

“Bành Dã.”

“Cái tên này thật thích hợp với anh.” Cô ấy cười đưa tay về phía anh, “Lâm Lệ, rất vui được gặp anh.”

Bành Dã nhìn tay cô ấy một, hai giây, mới đưa tay ra, nắm trong thời gian ngắn, nhưng…

Đối phương không có ý lập tức buông tay.

Vô tình hay cố ý, đầu ngón tay cái của cô ấy nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của Bành Dã, nụ cười trên mặt đúng mực lại lịch sự: “Anh ở phòng nào? Tôi đã mua chút quà cảm ơn, là đặc sản ở đây, lát nữa cầm sang cho anh.”

Phía trên cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót, một bóng người mảnh khảnh màu đen rẽ xuống lầu.

Bành Dã thu tay lại, ngẩng đầu, thấy bàn chân trắng như tuyết trên giày cao gót trước, nơi mắt cá chân có hình xăm rắn màu đen.

Bước chân dừng lại, làn váy mềm mại màu đen, giống như sóng trên biển.

Trình Ca một tay kẹp thuốc, một tay đỡ tay vịn cầu thang, trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt liếc anh.

Bành Dã nhìn về phía khuôn mặt cô, có mấy giây không chớp mắt.

Cô đã trang điểm, nhìn qua càng quyến rũ xinh đẹp hơn, ánh mắt lại vắng lặng xa cách.

Ban đầu Lâm Lệ chưa nhận ra người phụ nữ rõ ràng không cùng nhịp điệu với tình này nơi này, sau đó mới ý thức được cô là người che mặt ngủ ở ghế sau xe.

Nhìn thêm một cái, trông quen mắt, đây không phải là… nhiếp ảnh gia Trình Ca sao?

Trình Ca không nhìn Lâm Lệ, thở ra một ngụm khói, mới thản nhiên hỏi Bành Dã: “Tìm tôi?”

Bành Dã hắng giọng một cái, nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi. Sao lâu vậy?”

“Tắm mà,” Trình Ca nói, đi một bước xuống bậc thang, làn váy bồng bềnh như mây lăn mình,

“Chỗ bị thương trên người không thể dính nước, tốn chút thời gian.”

Vẻ mặt cô bình thản, giọng cũng không lớn, nói chuyện vụn vặt với anh. Lâm Lệ lại nhận ra được sự mập mờ mơ hồ, trong lòng cân nhắc một chút, xoay người đi.

Cô ấy vừa đi, mặt Trình Ca liền lạnh một độ, dùng khóe mắt lườm anh, không nói lời nào.

Bành Dã cảm thấy cô cực kì giống người phụ nữ ở bên ngoài cho đàn ông đủ thể diện về nhà liền nổi cáu trừng trị, hơi buồn cười, hỏi: “Sao vậy?”

Trình Ca giễu cợt một tiếng: “Một lát không có ai thấy, anh cứ ra trêu ghẹo.”

Bành Dã cười cười, tiếng tựa như nước trong, nói thật thấp: “Ghen?”

Trình Ca cười nhạt một tiếng, không đáp.

Cô đã ném thuốc, đi xuống cầu thang, đứng trên anh một bậc.

Cô không nói một lời, mắt nhìn anh chằm chằm, cổ tay mảnh khảnh vòng ra sau thắt lưng anh. Cách áo thun rất mỏng, năm ngón tay xòe ra, nắm cơ lưng anh, vuốt ve tới lui.

Thân thể Bành Dã bắt đầu căng chặt trong lúc thần không biết quỷ không hay.

Mặt Bành Dã cứng một chút, con ngươi càng đen hơn.

Cô nghiêng đầu sáp lại gần bên tai anh: “Bành Dã, tối nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Anh nhất định phải tới.”

Cô vẫn chưa muốn đánh thức anh ở đây, chậm rãi tách khỏi anh, đứng thẳng người.

Bành Dã đứng tại chỗ.

Mặc cho nhiều năm trước anh phong hoa tuyết nguyệt thế nào, cũng chưa từng gặp người phụ nữ gợi tình như thế. Trong lúc ung dung thản nhiên, nghệ thuật tình và sắc bị cô đùa bỡn đến đỉnh cao.

**

Lúc Bành Dã quay lại lầu dưới, bàn ăn đã dọn xong.

Kim Vĩ đang nhiệt tình nói chuyện phiếm với Trình Ca, anh ta nhận ra cô là “người đẹp nhiếp ảnh gia rất có tài hoa trên Weibo”, nói “Tôi chú ý tới cô rất lâu, không ngờ người thật còn gợi cảm hơn ảnh.”

Trình Ca không có nhiệt tình gì, hờ hững.

Lâm Lệ không lên tiếng, cô ấy không ngờ có thể gặp Trình Ca, nữ nhiếp ảnh gia trong cấp chuẩn ở đây.

Dưới cái nhìn của cô ấy, thời đại bây giờ, chụp ảnh giống như vẽ tranh, đều là tác phẩm mang tính chủ quan. Tài hoa quan trọng, cái quan trọng hơn là tự quảng cáo (*) và marketing.

(*) Nguyên gốc là 自我炒作, chỉ việc sử dụng các loại truyền thông trên Internet để giới thiệu bản thân, để nhiều người thông qua Internet biết tới mình hơn. Lợi dụng một số điểm nóng thị trường, và người hoặc việc có liên quan tới mình, thông qua một số bệ truyền thông, để nhiều người biết đến mình, mở rộng danh tiếng của bản thân.

Lâm Lệ và bạn trò chuyện riêng về Trình Ca, đều không tín phục lắm, cho rằng cô thắng là thắng trong việc tự quảng cáo và đội marketing lợi hại.

Đóng gói cô thành cô nàng biến hóa đa dạng mà mỗi người đàn ông đều ao ước có, mỗi người phụ nữ đều ảo tưởng trở thành, vui giận đều đẹp, nóng lạnh đều đẹp. Ảnh tự chụp trên Weibo của cô, lãng mạn, gợi cảm, sống động, vui tươi, ngang ngược, lạnh nhạt, trống rỗng, chán chường… tất cả các loại cô đều có.

Tất cả đều là đóng gói.

Bây giờ thấy người thật, tương phản quá lớn với trên Weibo, cô người thật quá lạnh quá yên lặng.

Kim Vĩ vẫn đang nói chuyện thao thao bất tuyệt với Trình Ca, Trình Ca đã không để ý tới.

Cô gái này giải quyết công việc hoàn toàn nhìn vào người. Cảm thấy hứng thú, có thể đáp lại; không có hứng thú, ngay cả ngoài mặt cũng không cho.

Bành Dã tới ngồi xuống, sự chú ý của Kim Vĩ dời sang người anh. Anh ta cắn hạt dưa, suy nghĩ rất lâu.

Cho đến khi ông chủ bưng một chén rượu rum lớn lên bàn, Kim Vĩ đột nhiên nhớ ra, vỗ bàn một cái, chỉ Bành Dã, vui vẻ nói:

“Anh tên cái gì Dã, tôi nhớ ra rồi! Anh là bạn trai của Hàn Ngọc!”

alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc