Đường Cẩm ngẩng đầu khẽ hôn hắn, đôi môi chỉ đơn giản chạm vào nhau, so với quấn quít triền miên còn gây rung động hơn.
"Ngộ Ca " giọng nói của anh nghèn nghẹn.
Tề Ngộ ôm lấy Đường Cẩm cà cà, "Hử...? "
Đường Cẩm cúi người ở ghế ngồi ngồi xuống chơi đàn, ôm lấy ngón tay của Tề Ngộ mà hươ hươ, cười nói: "Anh muốn đàn cho em nghe."
Tề Ngộ cầm ngược lại tay của anh, để ngón tay anh có thể hoạt động, "Em cũng muốn một lần được thưởng thức tài nghệ chơi piano của anh."
"Thật sự rất lâu rồi anh không có đánh, có lẽ giờ cũng khó chơi cả bài được." Đường Cẩm vừa nói, vừa nhấn xuống vài phím đàn để tìm kiếm cảm giác lúc trước.
Lúc mới bắt đầu rất trúc trắc, sau đó động tác của anh dần dần lưu loát, từng nốt nhạc một được đánh lên, dần dần nối liền thành giai điệu.
Mới đánh được mấy nhịp, Tề Ngộ đã nghe được tên của bài hát này, hắn hôn mi mắt Đường Cẩm, cười nói: "Là < gặp được >."
"Ừm..., < gặp được >. " Đường Cẩm khẳng định đáp án của hắn, thả chậm nhịp điệu trên tay, khúc nhạc chơi trên đàn du dương nhẹ nhàng tình cảm, ánh mắt nhìn về phía Tề Ngộ mang theo tình cảm ấm áp và sự bình yên, "Cảm ơn vì đã gặp được nhau."
Tề Ngộ cười, ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng, đem Đường Cẩm kẹp giữa lồng ngực của mình và đàn piano, ngón tay của hắn vuốt lên phím đàn, mỗi một giây kế tiếp sau khi hai tay của Đường Cẩm rời khỏi phím đàn nào, sẽ vừa đúng mà nhấn xuống phím đàn đó, hoàn thành giai điệu hoàn mỹ không sót nốt nào.
Nụ cười trên mặt của Đường Cẩm còn sâu hơn, tới phần điệp khúc khẽ lẩm nhẩm hát theo mấy câu. Giữa hai người không ai nói với nhau câu gì, cũng chưa bao giờ bàn xem làm thế này để cùng song tấu trên đàn, nhưng lại ăn ý đến mức như trong lồng ngực của mình là tim của đối phương đang đập nhịp. Mỗi một biểu cảm dù nhỏ nhất của Đường Cẩm, Tề Ngộ cũng đã có thể hiểu ngay được động tác kế tiếp của anh sẽ là cái gì.
Âm nhạc là vật dẫn của tình cảm, là có thể kích phát được sự đồng điệu tâm hồn của người nghe.
Một khúc nhạc đã kết thúc, Tề Ngộ chậm rãi đứng ở bên cạnh người Đường Cẩm, cười xoa mặt của anh, "Đường Đường, hẳn là anh nên biết bây giờ em đang muốn làm gì nhỉ!?"
Đường Cẩm nhẹ mổ một cái vào lòng bàn tay của hắn, trả lời, "Bây giờ em đang muốn hôn anh sao?"
"Không chỉ như vậy đâu." Tề Ngộ thu lại ý cười, nét mặt hết sức nghiêm túc, " Em còn muốn hơn rất nhiều so với chỉ một nụ hôn không."
Đường Cẩm nhìn chằm chằm Tề Ngộ lộ ra bộ mặt vô cùng kiên định, lại tựa như có cảm giác.
Tề Ngộ khẽ cười một tiếng, đón lấy ánh mắt của Đường Cẩm, chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống.
Ngón tay của Đường Cẩm run lên bần bật, đàn piano bị anh đánh lên vài tạp âm chói tai.
Tề Ngộ lớn như vậy vẫn chưa từng phải khom lưng trước mặt ai, cũng vẫn luôn không hiểu tại sao những tên đàn ông đang đắm chìm trong tình yêu vì sao lại tự nguyện quỳ một gối xuống trước mặt người phụ nữ mình yêu, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu.
Bởi vì đó cũng không phải là một động tác khó chịu gì.
Một chân nửa quỳ, nghĩa là bị Đường Cẩm khuất phục; còn nửa chân đứng, là để bảo vệ Đường Cẩm.
Đường Cẩm ngồi ở trên ghế chơi đàn, nghiêng người mắt nhìn hắn đăm đăm. Tề Ngộ ngửa đầu, ánh mắt hai bên quấn lấy nhau, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rất to mà chiếu xuống, ở trên sàn nhà bằng gỗ có hình bóng hai người đan chéo lẫn nhau.
Tề Ngộ từ bên trong túi áo khoác móc ra một cái nhẫn, có ba viên kim cương sáng chói được khảm khéo léo ở trong, hoa văn tinh xảo như sao vây quanh trăng khiến ba viên kim cương còn đẹp hơn gấp bội.
Tề Ng đưa chuyển chiếc nhẫn kia về phía trước mắt Đường Cẩm, mắt cũng luôn nhìn anhkhông chớp, mở miệng nói: "Mấy tháng này... Em đã rất đi nhiều nơi. "
Nếu nói về yêu đương, chỉ cần hai trái tim cùng chung nhịp đập, em thích anh mà cùng lúc đó anh cũng thích em.
Thế nhưng bên nhau lại khác, mang ý nghĩa hết sức nặng nề, ý là hai cá thể vốn độc lập, từ nay về sau sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình.
Bên nhau, còn cần linh hồn giao hòa.
Tề Ngộ đi đến khu tòa nhà cổ xưa của Đường gia, ở ngoài bức tường dây thường xuân đã leo đầy tầng tầng lớp lớp, che khuất ánh mặt trời. Lầu một bốn phương tám hướng đều có những bậc thang, lầu hai những bậc thang này tạo thành hình chữ 回.Tay vịn cầu thang đã tróc hết sơn rồi. Tề Ngộ đã nghĩ, có lẽ khi còn bé Đường Cẩm đã từng bị té rất đau ở chỗ này.
Hắn mua tất cả bản vẽ của Đường Cẩm, nhìn những màu sắc nổi bật trên bức tranh, là những hình ảnh vẽ về cuộc sống trong mơ nơi chứa đầy ánh nắng mặt trời, để khó vượt qua giai đoạn tối tăm nhất trong cuộc sống. Từng bức vẽ một đều được hắn giữ gìn cẩn thận ở trong hộc tủ phòng làm việc.
Nhưng những thứ này còn chưa đủ, hắn vẫn cảm thấy mình và Đường Cẩm gặp được nhau quá muộn.
Trong đêm khuya Tề Ngộ xem đi xem lại những đoạn video về Đường Cẩm thời niên thiếu đi thi đấu đàn piano, mang theo máy ảnh ít khi nào dùng mà đi xem triển lãm tranh dù hắn chả hiểu gì về nghệ thuật, thăm một chút trường đại học của Đường Cẩm để xem nó có giống như lời anh hay kể hay không, rằng các sinh viên hội họa trong Khoa mỹ thuật, có thể nghe thấy các sinh viên âm nhạc đang hát ở khoa kế.
Tề Ngộ muốn trước khi mình đối diện với việc cầu hôn Đường Cẩm, sẽ tìm hiểu hết về anh, để xác định đời này thật sự muốn bên anh.
Đi những con đường anh từng đi qua, ngắm nhìn những cảnh vật anh đã từng ngắm.
Đã không phải là một phần trong phần đời đó của Đường Cẩm, thì ít nhất cũng đừng làm người không biết.
"Em đã xác định rồi. " Tề Ngộ duy trì tư thế nửa quỳ, bởi vì vô cùng căng thẳng mà giọng nói có chút run rẩy, "Anh chính là người em muốn nhất trên đời này. "
"Em đã cố gắng đi tìm hiểu quá khứ của anh, em vẫn luôn nghĩ rằng... Chúng ta rất xứng đôi. " Tề Ngộ nhếch miệng, rõ ràng đây là một đoạn đã tập dượt ở trong đầu vô số lần, giờ đến lúc thực hiện vẫn quá mức căng thẳng thế này, "Chúng ta chỉ mới xác định quan hệ mấy tháng, hình như lúc này cầu hôn có hơi quá nhanh."
"Nếu như anh không muốn, em có thể chậm rãi bầu bạn với anh, còn nếu anh đồng ý... Chúng ta... cả đời này sẽ luôn bên nhau"
Tề Ngộ đã bắt đầu căng thẳng đến đầu lưỡi díu hết cả lại trong lòng hắn hết sức buồn lo sợ được hay không, lúc thì cảm thấy quần áo hôm nay chưa đủ chỉnh chu, lúc lại lại cảm thấy những lời nói cầu hôn này nghe vẫn chưa đủ tình cảm.
Đường Cẩm lại không để ý chút nào những thứ này, anh chỉ là dịu dàng cười ra tiếng, nương theo tư thế vỗ lên mái đầu của Tề Ngộ, "Anh Ngộ à," Đường Cẩm đổi một qua một đề tài khác không chút liên quan, "Ai, thật ra em vẫn luôn phải là em anh mà!? "
"Huh.... " Tề Ngộ không hiểu Đường Cẩm tại sao lại muốn nói tới chuyện này, lẽ nào nhỏ hơn ba tuổi lại có vẫn đề?
"Em đừng căng thẳng. " Đường Cẩm hôn nhẹ lên đuôi mắt của hắn, "Ý của anh là, hiển nhiên em vẫn là một đứa em mà."
Anh đứng lên từ trên ghế chơi đàn, một gối vừa hạ xuống lại bị Tề Ngộ vươn lòng bàn tay để nâng đầu gối lên.
Đường Cẩm nhìn hắn chằm chằm, "Em làm gì vậy? "
Tề Ngộ ngăn lại động tác của anh, mở miệng nói: "Em đang là người cầu hôn mà."
"Được rồi... " Đường Cẩm yên lặng nhìn hắn một lát, đổi thành tư thế nửa ngồi, hỏi hắn, " Tại sao em lại nghĩ bởi vì anh không hiểu rõ em, nên mới do dự mà chưa từ chối em nhỉ??"
Anh chính là Đường Cẩm mà.
Đường Cẩm từ trong túi áo khoác móc ra một con búp bê vải nhỏ, nhìn kỹ phía dưới sẽ phát hiện dáng vẻ của con búp bê nhỏ này giống y hệt Đường Cẩm, kết hợp với bộ đồ cũng đều được may dựa vào trang phục anh mặc hôm nay
"Em cho là trong ba ngày Tết kia anh nói chuyện cả ngày với bố em là nói về những gì? "
Đường Cẩm đem con búp bê vải nâng đến lòng bàn tay, lầm bầm nói: "Vốn tính dùng món này làm quà nhỏ để tặng cho em."
Kết quả bị món quà lớn hơn quá nhiều là đàn piano và nhẫn làm anh e ngại không dám đem ra.
"Có điều không sao cả, thứ anh sắp đưa cho em tuyệt cũng sẽ không kém" Đường Cẩm làm một động tác giống hệt Tề Ngột, lấy ra nhẫn kim cương từ trong túi.
Anh không có đợi Tề Ngộ trả lời, đã trực tiếp đeo nhẫn lên trên ngón tay của Tề Ngộ.
"Quà mà anh dành tặng cho em... "
Đường Cẩm chỉ chỉ vào con rối nhỏ, "Không phải nó. " anh lại chỉ vào nhẫn trên tay của Tề Ngộ, "Cũng không phải nó. "
Cuối cùng anh giơ tay lên, áp lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay đeo nhẫn của Tề Ngộ, cười nói: "Món quà của em, là anh."
"Thưa anh Tề, anh có muốn kết hôn với người trước mặt này, luôn nâng đỡ, bảo vệ, chăm sóc lẫn nhau, dù cho lúc bệnh tật hay nghèo khó, cũng sẽ sánh vai nhau hết cả đời này không?"
Ở trong mắt Tề Ngộ, ánh mặt trời giống như lông vũ, Đường Cẩm giống như thiên sứ.
Hai tay anh run run, đeo nhẫn lên cho người bạn đời của mình, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của hắn.
Thì ra người vừa cúi đầu, nước mắt sẽ thật sự rơi xuống.
"Em đồng ý." Tề Ngộ ôm Đường Cẩm vào trong ngực, cẩn thận ôm người quý giá nhất đời hắn, "Ước nguyện lớn nhất của em đã thành sự thật."
Đường Cẩm vén phần tóc mái của hắn lên, trên hai bàn tay đang đan thật chặt vào nhau là hai cái nhẫn kim cương có kiểu dáng khác nhau,
"Đường Cẩm."
"Hử...? "
"Em yêu anh. "
"Ừ.... " Đường Cẩm cười nói, "Anh cũng thế."
Tình yêu của họ đơm hoa kết trái trong những nụ hôn lúc ánh nắng ban mai, còn có mùi kẹo sữa, và kết thúc trong ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.
Tuy đến muộn, nhưng vẫn chưa bị bỏ lỡ.
Những ảm đạm mỗi người từng đi qua, gặp được nhau chính là một kỳ tích.
Từ đó về sau, năm tháng trôi qua, xuân thu như lời tựa, sớm chiều bầu bạn bên nhau