Lần đầu tiên tôi và Úc An Thừa chính thức gặp mặt nhau, chính là ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Buổi tối hôm trước tôi đến “Quý Ti” để làm tóc.
Tiệm này nằm ở khu thương mại cao cấp Hồ Đông chuyên về thẩm mỹ, làm tóc làm đẹp, thật ra phải gọi là “Quý Tử” (*) mới đúng, sở dĩ những người phụ nữ sang trọng danh giá của cả thành phố luôn đổ xô vào và tâng bốc một cách nhiệt tình, ngoài cách phục vụ thân thiết, chu đáo tỉ mỉ từ chân tơ đến kẽ tóc thì có lẽ chính là vì khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc lòng người của những anh chàng tạo mẫu tóc.
(*) Quý Tử: Đắt chết. Quý là quý trọng, là đắt. Tiệm “Quý Ti” là quý trọng từng sợi.
Tôi không phải là người phụ nữ sang trọng hay danh giá, đến dây làm tóc chẳng qua là vì tôi quen biết Phạm Kiến.
Cậu ấy là hàng xóm lúc nhỏ của tôi, mà vô cùng kì diệu là chúng tôi học chung với nhau từ khi đi nhà trẻ cho đến lúc học trung học, lúc còn đi học cậu ấy đã thích quấn quýt chơi chung với học sinh nữ, sau này lớn lên quả nhiên giống như mọi người đoán đã trở thành một chàng gay chính hiệu.
Đương nhiên ở đây cậu ấy chính là “Nhà tạo mẫu tóc cao cấp nhất Adrian”, là chuyên gia có thâm niên về tóc và nhiều lần đạt được các giải thưởng quốc tế, anh tuấn dịu dàng, sự nghiệp rộng mở.
Nhưng ngoài việc biết tên họ thật của cậu ấy, còn biết năm mười bảy tuổi cậu ấy bỏ học ra ngoài đi làm trả nợ cờ bạc thay cho ba, hơn nữa cậu ấy và ông chủ ở đây -- một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã kết hôn, vẫn đang duy trì mối quan hệ tình nhân đồng tính.
Lúc này cậu ấy đang cười nói rôm rả với một người phụ nữ lớn tuổi có gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan dường như được tô vẽ kỹ để che giấu tuổi tác.
Tôi vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, một trận mưa bất ngờ ập đến, rơi xuống sàn kính thủy tinh xa hoa ở bên ngoài thành một mớ hỗn độn, tôi có phần hả hê khi nhìn thấy một cô gái mặc áo lông đang chật vật sải bước dưới cơn mưa to, vừa định cười lại mơ hồ nghe thấy tiếng sấm vang, theo bản năng rùng mình một cái.
Phạm Kiến khoác thêm áo khoác ngoài cho người phụ nữ lớn tuổi, để mặc cho bà ta phủi phủi khuôn mặt trắng noãn của mình, lại lưu luyến cúi người tiễn bà ta ra tới tận cửa, mới uể oải vẫy tay với tôi.
“Thái độ này là sao đây? Không phải có tiếng là đối xử với mỗi vị khách đều giống như tình nhân sao?” Tôi ngồi trên ghế xoay bất mãn nhìn cậu ấy ngáp.
“Một ngày cậu phục vụ sáu cô tình nhân mà vẻ mặt vẫn rạng rỡ cho mình xem xem.” Cậu ấy thờ ơ đưa tay tóm lấy một lọn tóc trên đỉnh đầu tôi, “Muốn làm kiểu nào đây?”
Tôi vuốt mái tóc rối bời trong gương, thờ ơ nói: “Cậu xem đi, kiểu nào mà hiền lương thục đức ấy.”
Cậu ấy vẫn lờ đờ uể oải: “Muốn đi xem mắt à?”
“Không, kết hôn.”
“Vậy mình trực tiếp làm cho cậu kiểu đầu cô dâu luôn ha? Hay là trang điểm luôn nha?”
“Không cần, chỉ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn thôi.”
“Mẹ nó, hai tuần nữa mới là ngày cá tháng tư đó.”
Tôi chỉ nói gọn gàng dứt khoát: “Họ đồng ý cung cấp cho mẹ mình một quả thận, cưới xong là có thể phẫu thuật.”
Kéo “xẹt” lên một tiếng, bên tai tôi có cảm giác mát mẻ.
Phạm Kiến hơi tức giận: “Con mẹ nó, đều nói con cái là tới đòi nợ, sao tụi mình con mẹ nó đều ngược lại hết vậy, kiếp trước thiếu nợ họ bao nhiêu đây.”
Tôi cười: “Dù sao thì, cậu cũng nên chúc mừng mình được gả vào nhà giàu có.”
Cậu ta cười khẩy: “Nhà giàu có? Vốn có hai nhà giàu nhất, là làm rượu và làm bồn cầu, xin hỏi là nhà nào?”
Từ xưa đến nay thành phố S là vùng đất lành giàu có và đông đúc, ngày xưa được gọi là “Tiêu Kim Quật”, ngày nay tập trung nhiều thương nhân nên kinh tế rất phát triển, nói đến gia đình có sản nghiệp lớn nhất, một nhà có lịch sử mấy trăm năm nghiệp rượu vững chắc “Úc thị”, và nhà họ Trịnh nổi tiếng toàn cầu với thiết bị phòng tắm cao cấp.
“Nhà họ Úc.” Tôi nhẹ nhàng nói.Đã từng, đây là từ mà tôi thầm nhắc đi nhắc lại với lòng biết ơn sâu sắc.
Tôi mười một tuổi, ba qua đời trong một vụ tại nạn xe, mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu tinh thần thất thường, bà nội trở thành người giám hộ của tôi, bởi vì không có khoản thu nhập nào nên bà phải bán đi căn nhà của ba mẹ tôi để đóng tiền học phí cho tôi và tiền thuốc thang cho mẹ tôi.
Tôi mười bốn tuổi, bà nội qua đời, giao tôi và số tiền bán nhà còn lại cho chú tôi.
Một năm sau, chú tôi nói với tôi rằng ông ấy làm ăn thất bại, đã dùng hết số tiền của nhà tôi và gần như toàn bộ số tiền trong nhà đều thua lỗ hết rồi, phải gánh vác tiền học phí của tôi và em họ cũng đã vô cùng khó khăn, không còn sức gánh thêm chi phí điều trị cho mẹ tôi nữa.
Tôi không tin, tranh cãi ầm ĩ khóc thét lên hay quỳ xuống dập đầu cũng không moi ra được một phân tiền nào.
Nhiều đêm, nằm trên chăn đệm trải dưới dàn nhà ở trong phòng chứa đồ chật hẹp, tôi chỉ muốn ở trong bóng đêm mãi mãi không cần tỉnh dậy nữa.
Ở tuổi mười lăm ngay khi tôi cùng đường bí lối, sau ba tháng mẹ tôi ngừng việc điều trị lọc thận, Úc thị kết hợp với một quỹ hỗ trợ học sinh nào đấy đã cứu tôi thoát khỏi cảnh khốn đốn và tuyệt vọng.
Lần đầu tiên tôi có mặt ở hội trường trường trung học, nhận sự quyên góp của bên đại diện nhà tài trợ, nhận phần quà và phong bì từ tay người đứng đầu Úc thị Úc Quảng Đình, tôi đã tỏ rõ lòng biết ơn trước bao nhiêu người và không ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi.
Lãnh đạo nhà trường vui mừng vì họ tìm đúng người rồi, đa số các bạn học lại khinh thường khả năng diễn xuất của tôi, chỉ có mình tôi mới biết khi đó tôi không còn chút tôn nghiêm nào, mọi sự xấu hổ đều đã bị giẫm đạp rồi, nhưng vì sự biết ơn, lòng cảm kích đến nỗi nếu bảo tôi quỳ xuống hôn lên giày của họ, tôi cũng sẵn lòng.
Nhờ sự giúp đỡ của Úc thị và một nhà tài trợ không cho biết tên, họ không những tài trợ toàn bộ học phí cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học, mà còn chịu trách nhiệm chi phí chữa trị cho mẹ tôi.
Không chỉ riêng tôi, ngay cả nhà trường cũng cảm thấy bất ngờ với việc làm lần này của Úc thị, nhưng rất nhanh sau đó chúng tôi đã nhận được lời giải thích của Úc thị: Xét thấy tôi là người đầu tiên nhận quỹ hỗ trợ học tập của Úc thị, hơn nữa nhân phẩm và học vấn đều nổi trội vì vậy đặc biệt rủ lòng thương. Úc thị còn trịnh trọng bày tỏ, hi vọng tôi nỗ lực học tập, tương lai sẽ trở thành nhân tài có ích cho xã hội và đất nước, xứng đáng với phần phúc lợi họ đã tặng.
Tôi cảm thấy vừa may mắn vừa lo sợ.
Thành tích học tập của tôi cùng lắm cũng chỉ ở mức trên trung bình, ngoại trừ học múa từ nhỏ, là thành viên chính trong nhóm múa thì không có sở trường nào khác, nhưng đó là một phần kỳ vọng tha thiết để từ đây tôi nỗ lực phấn đấu, thi vào trường trung học tốt nhất, sau đó lại thi đậu vào trường đại học trọng điểm hệ Anh ngữ.
Có thể bởi vì vấn đề về tố chất, việc học đại học không được thuận buồm xuôi gió, nhưng mà gần tốt nghiệp lúc tất cả mọi người tìm việc làm đến sứt đầu mẻ trán, thì tôi lại may mắn được thông báo giữ lại trường.
Lúc đó tôi cũng giống như con ruồi không đầu dấn thân vào đội quân tìm việc, người như tôi coi như có chút nhan sắc nhưng không có lai lịch lại thiếu tố chất của sinh viên tốt nghiệp ngành này, cần tìm hiểu cũng đã tìm hiểu, cần chịu đựng cũng đã chịu đựng, nhưng công việc vẫn không có chút tin tức. Bây giờ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một cái bánh thịt, sau đó tự nhiên nổi lên lời đồn vô căn cứ cũng đủ đập chết tôi, thậm chí có người còn không chớp mắt nói rằng tôi và chủ nhiệm khoa răng giả tóc giả kia vẫn duy trì giao dịch từ lâu rồi.
Bạn bè của tôi vốn đã không nhiều, sau lần này lại trở thành người cô đơn, bởi vì người vốn có hy vọng ở lại trường nhất chính là cô bạn số mạng tốt ở cùng phòng kia.
Sờ lại lương tâm, tôi thừa nhận tôi không có tư cánh để nhận được, nhưng mà tôi không thể buông bỏ cơ hội này được.
Tuy dạy đại học thu nhập không cao, nhưng mà ổn định, thời gian nghỉ lại nhiều, tôi có thể chăm sóc cho mẹ, ngoài ra còn có thời gian làm việc lặt vặt, lúc học đại học tôi cũng bắt đầu tiếp xúc với một số nhà xuất bản hoặc công ty du lịch nước ngoài để phiên dịch tài liệu, chỉ cần hy sinh chút thời gian thì khoản thu nhập này cũng không thấp hơn tiền lương. Bởi vì có vũ đạo cơ bản, lúc học đại học tôi cũng có tham gia nhóm người mẫu có quy mô và ảnh hưởng lớn của trường, thỉnh thoảng Phạm Kiến cũng sẽ giúp tôi liên lạc tham gia một số chương trình không quá lớn, như làm người mẫu tóc hoặc người mẫu xe, tiền kiếm được cũng nhiều hơn tiền lương.
Tôi cần tiền và cũng cần thời gian, tôi không có sức để cống hiến cho xã hội hay đền ơn quốc gia, chỉ muốn cố gắng tiếp tục sống chung với mẹ, từ lúc mười lăm tuổi tôi và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau, tinh thần bà không minh mẫn hơn nữa còn ốm đau triền miên, ngay cả người thân nhất bên cạnh cũng trốn tránh, nên bất kì cơ hội nào có thể để cho chúng tôi sống sót, tôi nhất định sẽ nắm giữ không buông.
Cho đến bây giờ tôn nghiêm là đóa hoa nở rộ ngạo nghễ trong khe hở của vách núi dựng đứng, đó là thứ mà tôi muốn, nhưng mà dây thừng mới là thứ có thể để cho tôi leo lên dốc núi, từ ngày tôi nhận sự bố thí kia, tôi đã hoàn toàn vứt đi tôn nghiêm rồi.
Nếu còn có cái gì đó để sự xấu hổ trong lòng tôi chưa hoàn toàn biến mất thì đó chính là Úc thị.
Mặc dù sau khi tốt nghiệp Úc thị cũng đã tuyên bố kết thúc việc tài trợ cho tôi, nhưng cho tới nay, tôi có một nguyện vọng hèn mọn, chính là có một ngày, tôi có thể có cơ hội báo đáp lại người đã cứu tôi trong lúc khổ cực lầm than.
Họ không chỉ cho tôi tiền bạc, hơn nữa còn tiếp thêm sức mạnh và hi vọng để tiếp tục sống.
Có điều họ quá cao cao tại thượng, mấy năm này rượu ngon của Úc thị đã lên bàn tiệc chiêu đãi trọng thể của quốc gia, Úc Quảng Đình cũng đã đứng vào vị trí Phó hội trưởng của hiệp hội thương mại tỉnh. Mà lần tiếp xúc gần đây nhất của tôi với nhà họ Úc, chính là ở buổi lễ khánh thành khởi công xây dựng Thư viện lớn mà nhóm của họ bỏ tiền đầu tư, Úc Quảng Đình đỡ người mẹ già tóc trắng xóa lên bục chủ tịch.
Tôi cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ tình nguyện đơn phương của mình, báo đáp nhà họ Úc ư? Người như tôi, thay vì nói là không có cơ hội, chi bằng nói là không có tư cách.
Mà tôi không ngờ, nhà họ Úc lại dùng một cách không thể nào ngờ tới để giúp tôi đạt thành ước nguyện, hơn nữa còn nâng cao giá trị con người tôi lên, vị trí con dâu trưởng của nhà họ Úc.