Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Ánh mắt Tạ Vũ Nam thẳng tắp, nhìn tôi chằm chằm, lời nói thiết tha nhưng lại không mạch lạc:
"Cậu sẽ không trở lại tìm Nhạc Xuyên đúng không, Tân Nghiên, cậu rất sung sướng mà, chồng cậu đối với cậu rất tốt đúng không? Được, thật tốt quá, Tân Nghiên, chớ có trách mình, mình cũng hi vọng cậu hạnh phúc, cậu thật sự bỏ qua Nhạc Xuyên nhà chúng mình sao?"
"Vũ Nam, bác sĩ đang đợi chúng ta." Nhạc Xuyên kiềm chế nhắc nhở cô ấy, tiến lên muốn kéo tay cô ấy ra.
Tôi không còn giận dữ như lần trước nữa, bình tĩnh mà lại nhìn Tạ Vũ Nam với vẻ chắc chắn:
"Vũ Nam, tôi có thể nói rõ cho cô biết, sau khi ở chung một chỗ với Úc An Thừa, tôi mới biết cái gì gọi là nghiêm túc yêu một người."
Dù sao cũng đưa lưng về phía Úc An Thừa, tôi liền để mặc cho mình nói ra, anh sẽ không phát hiện.
Tay Nhạc Xuyên lôi kéo Tạ Vũ Nam chợt cứng đờ.
Tạ Vũ Nam há to miệng như vẫn không thể tin, một lúc lâu sau mới mừng rỡ bật cười.
"Thật tốt quá Tân Nghiên!" Cô ấy giống như vui mừng cho tôi từ tận đáy lòng, đột nhiên tiến tới bên tai tôi nói, "Chồng cậu đối xử với cậu nhất định là rất tốt đúng không, ngay cả bí mật kia của cậu cũng đều có thể chấp nhận đúng không? Quá hiếm, thật sự quá hiếm có!"
"Vũ Nam!" Nhạc Xuyên không thể nhịn được nữa kêu lên, "Chúng ta bị muộn rồi! Con đang ở trong nhà chờ chúng ta đấy!"
Tạ Vũ Nam bị lôi đi vẫn còn lải nhải gì đó, não bên của tôi đột nhiên nổ oanh một cái, không nghe rõ được bất cứ thứ gì nữa.
Tôi lâm vào hồi ức đáng sợ trong trí nhớ, giống như rơi vào một cuộc động đất thình lình xảy ra, dưới chân đang không ngừng sụp đổ, mà sỉ nhục nặng nề đè xuống, muốn ghim chặt tôi vào mặt đất trọn đời không được siêu sinh ——
Đó là không lâu sau khi chú thím ngừng trả phí điều trị của mẹ tôi, đến bước đường cùng rồi tôi đi ngang qua một quán bar, thấy một thông báo nhỏ: Tuyển một vũ công nữ, được trả lương cao.
Không biết là bởi vì lúc ấy vóc người tôi cao gầy phát dục tốt hay là vì thuận theo khách hàng có chút háo sắc, bọn họ để tôi nhảy một đoạn liền tuyển tôi.
Mỗi ngày lúc trời tối, tôi lấy lý do tới nhà bạn làm bài tập để lén lút đi biểu diễn, chú thím căn bản là cũng lười phải trông nom tôi.
Ban đầu chỉ là biểu diễn, nhưng dần dần sẽ có bồi bàn tới hỏi ý tôi có bằng lòng tiếp rượu hay không, tôi kiên quyết từ chối.
Có một ngày một người đàn ông béo ụt ịt uống nhiều rượu quấn lấy tôi không thả, đang kinh hoảng luống cuống, một người đàn ông có chòm râu dê giải vây giúp tôi.
Hắn rất gầy, đeo kính, có chút phong độ của người trí thức, có vẻ như rất thông cảm hỏi tôi có phải có khó khăn mới đến đây làm hay không.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt, nói cho hắn biết chuyện mẹ mắc bệnh.
Hắn giật mình nói mình chính là bác sĩ về phương diện này, bệnh của mẹ tôi hoàn toàn không khó trị, nhưng quán bar quá ồn, hắn muốn tôi đến nhà hắn để nói chuyện, nói con gái hắn cũng lớn tầm tuổi tôi, đang ở nhà làm bài tập, hơn nữa còn muốn cho tôi xem giấy chứng nhận công tác của mình.
Tôi đâu suy nghĩ được nhiều, vội vàng theo hắn đến căn nhà hỗn tạp dơ bẩn kia, khi tôi nhận ra có gì đó không bình thường, hắn đã nhào tới......
Đầu thuốc lá đang cháy kia giống như đầu lưỡi của ma quỷ, liếm láp ra vết thương màu đỏ tươi trên ngực tôi, trong lúc giãy giụa, tàn thuốc nóng bỏng rơi trên tay tôi tạo ra một vết thương.
Giống như người đàn ông kia đe dọa, nếu nói chuyện này ra, tôi đang mười lăm tuổi sẽ vĩnh viễn không còn mặt mũi với thế giới này, tôi không dám tới quán bar, cũng không dám tới đồn cảnh sát báo án, thậm chí không dám đi bệnh viện. Vết thương bắt đầu nhiễm trùng thối rữa, tôi chỉ có thể bất chấp khó khăn hỏi mượn tiền của bạn học để mua loại thuốc rẻ nhất bôi lên, nhiều lần đau đến sắp chết, tôi cắn xương ngón tay liều mạng gọi ba mới trụ nổi.....
Theo thời gian tôi dần dần lớn lên, khuôn mặt tôi càng ngày càng động lòng người, nhưng trong xiềng xích gông cùm sỉ nhục, tôi hèn nhát tránh né tất cả ánh mắt nhiệt tình, cho đến năm thứ hai đại học thì gặp được Nhạc Xuyên.
Anh cao lớn đẹp trai, gia cảnh bình thường nhưng việc học ưu dị, đã từng nhận được giải vô địch Judo trẻ tuổi của thành phố.
Thế công của anh vô cùng mãnh liệt, tôi từ lúc bắt đầu trốn tránh, đến dần dần bị anh hấp dẫn, cuối cùng lại còn là lo sợ nghi hoặc lo lắng.
Không ngờ trong một trận đấu Judo thanh niên cấp tỉnh, anh đột nhiên giơ cúp vô địch xông tới chỗ ngồi của tôi, lớn tiếng nói trước mặt toàn bộ khán giả: "Tân Nghiên, làm bạn gái anh, anh sẽ yêu em cả đời!"
Tôi đón nhận anh trong tiếng hô liên tiếp, tiếng vỗ tay cùng ánh mắt ghen tỵ thèm thuồng, ngọt ngào mà lại lo lắng đón nhận anh, nhưng dấu vết trước ngực lại càng làm cho tôi hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Tinh thần hoảng hốt, có một ngày lại để cho Tạ Vũ Nam phát hiện bí mật của tôi.
Ngày đó lúc tắm trong phòng tắm ở ký túc xá, không hiểu sao lại quên đóng cửa, bị Tạ Vũ Nam vào đi nhà xí nhìn thấy, cô ấy kinh ngạc không thốt nên lời.
Lúc ấy tôi còn thấy rất may mắn, may mắn vì người đi vào là Tạ Vũ Nam chứ không phải người khác, tôi đè nén quá lâu, dưới ánh mắt đau lòng thương tiếc của cô ấy đã nói hết mọi chuyện ra.
Tôi nhớ được, lúc ấy, cô ấy và tôi ôm đầu mà khóc.
Nhưng không bao lâu sau, cô ấy dùng giọng điệu sợ hãi, hận không thể chết đi mà nói cho tôi biết: "Tân Nghiên, thật xin lỗi, hôm đó mình uống say, chuyện kia, Nhạc Xuyên biết rồi, thật xin lỗi, thật sự mình không cố ý........"
Ngày đó là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô ấy, đúng hôm ấy tôi lại nhận được một chương trình do Phạm Kiện tổ chức, thù lao cao hơn bất cứ lần nào trước đây, thật sự tôi không bỏ được, bèn dặn dò Nhạc Xuyên nhất định phải chăm sóc Tạ Vũ Nam thật tốt giúp tôi, bởi vì tôi biết tửu lượng của cô ấy không tốt, lại đặc biệt thích cậy mạnh.
Có lẽ là sau khi tiệc rượu kết thúc, lúc Nhạc Xuyên đưa Tạ Vũ Nam trở về túc xá, cô ấy "không cẩn thận" nói ra bí mật không thể nói ra của tôi cho Nhạc Xuyên biết.
Tôi bị bệnh một tuần lễ, phát sốt nôn mửa cả người vô lực, Nhạc Xuyên không hề tới thăm tôi.
Sau khi khỏi bệnh lại ngây ngô dại dột qua một tuần lễ nữa, lời nói của Nhạc Xuyên hoàn toàn đẩy tôi vào hầm băng: "Thật xin lỗi, Tân Nghiên, anh không thể tiếp tục cùng em nữa."
Tôi chưa từng oán hận Tạ Vũ Nam, tôi cảm thấy đây là số mệnh của tôi, tôi không trốn thoát, nhưng Tạ Vũ Nam lại bắt đầu cố ý xa cách tôi, tôi cho rằng đó là do cô ấy thẹn trong lòng, nhưng không ngờ chưa tới nửa năm sau, bọn họ lại sóng vai nhau đi trên sân trường, trở thành một đôi.
Hơn nữa, khi hai chúng tôi học hết năm hai, Nhạc Xuyên tốt nghiệp, Tạ Vũ Nam lại nghỉ học kết hôn với anh.
Từ đó, tôi hoàn toàn xoá "dễ dàng tha thứ" với "tha thứ" khỏi từ điển sống của mình.Dưới ánh mặt trời tháng sáu cực nóng, tôi không thể kiềm chế được cả người run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Úc An Thừa phát hiện tôi có gì đó không đúng, nghiêng mặt sang lo lắng nhìn tôi, lại vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt tay anh của tôi, làm một thủ thế "Sao vậy".
Tôi giống như bị điện giật buông anh ra, vô thức rụt tay ôm trước ngực, bước nhanh về phía trước.
Anh kéo tôi, không yên tâm biến thành lo lắng: "Em đi đâu?"
Cả người tôi chấn động muốn hất anh ra, đột nhiên anh tăng lực tay, một tay khác làm một thủ thế rất kiên quyết: "Về nhà!"
Bên kia tài xế cũng xuống xe, tôi biết rõ không thể trốn thoát, chỉ có thể co rúm lại chui vào trong xe, nhưng là liều mạng co về phía cửa xe, cố gắng duy trì khoảng cách thật lớn với anh.
Buồng xe chật hẹp, cảm giác anh gần trong gang tấc khiến tôi run càng dữ dội.
Anh có chút nóng nảy, lấy máy tính cầm tay rồi lại giống như không biết nên viết cái gì, chỉ lặp đi lặp lại thủ thế "Thả lỏng" với tôi.
Anh càng như vậy, tôi càng không thể thả lỏng.
Tôi tham lam muốn dựa vào vai anh mà khóc một trận thoả thích, hoặc là để cho anh dịu dàng an ủi sống lưng tôi, nhưng càng ngày hèn mọn nhát gan trong tôi lại như ao đầm điên cuồng cắn nuốt tôi... Tôi rơi vào cảm giác vô lực tuyệt vọng.
Càng giãy dụa, tốc độ chìm ngập cũng càng nhanh.
Anh ở trên cao, nhưng nhất định tôi chỉ có thể giãy giụa trong bùn lầy kinh khủng.
Trước khi bị bịt miệng mũi hít thở không thông mà chết, tôi phải dùng hơi sức cuối cùng tự cứu mình ra.
Trở lại nhà nhỏ, mùi thơm thức ăn buổi trưa vẫn chưa hoàn toàn tản đi, tôi lấy máy tính cầm tay, nhắm hai mắt lại hung hăng viết mấy chữ: "Úc An Thừa, thả em đi."
Anh nhìn chằm chằm mấy chữ kia, cũng nặng nề hạ bút: "Em vẫn thích cậu ta?"
Lần đầu tiên lúc chúng tôi gặp mặt, anh chỉ thấy Tạ Vũ Nam, chuyện hôm nay, hơn nữa anh có thể đọc hiểu sơ sơ lời Tạ Vũ Nam, chắc chắn anh đã nhạy cảm nhận ra quan hệ giữa chúng rồi.
Tôi lại bắt đầu phát run, cầm bút nhưng làm thế nào cũng không viết xuống được, không thể làm gì khác hơn là dằn lòng nhìn thẳng về phía anh:
"Em, không thích bất kỳ ai!"
Úc An Thừa chăm chú nhìn mặt của tôi, trong con ngươi yên tĩnh sâu thẳm mơ hồ có ánh sáng chói chạy toán loạn, giống như một đốm lửa đang từ từ thiêu đốt rừng rậm.
Tôi cuống quít tránh ánh mắt của anh, chỉ sợ một chút lửa bắn ra cũng đủ để khiến cho của tôi phân tán.
Bỗng nhiên anh rất đột ngột, hình như là cực kỳ yên tâm thở ra một hơi, cúi đầu viết một câu mà tôi không ngờ được:
"Tân Nghiên, em có thấy ổ khóa bà nội cho anh không?"
Tôi như kẻ trộm bị tóm được, sợ đến nỗi ngay cả hèn nhát bỉ ổi đều quên, chỉ biết lắc đầu:
"Không thấy."
Anh vẫn bình tĩnh như cũ: "Lần trước lúc sắp xếp lại di vật của bà nội, tôi để A Tú cất vào phòng chứa đồ đi, nhưng lúc anh đi tìm lại, đã không có."
Tôi vô cùng chột dạ: "Nếu đã quyết định vất đi, tại sao còn muốn tìm lại?"
"Bởi vì, anh hối hận."
Tôi khẩn trương tới mức tay đầy mồ hôi, nhưng lại thực sự muốn biết: "Hối hận cái gì?"
Anh viết không chút nghĩ ngợi, giống như những lời đó anh đã sớm muốn nói cho tôi biết:
"Anh không thích cưỡng cầu, nếu như nhất định không chiếm được hoặc là nhất định sẽ mất đi, như vậy, từ lúc mới bắt đầu anh sẽ lựa chọn buông tha, ví dụ như, em."
Tim tôi như muốn nhảy ra, nhìn anh, mất đi năng lực phản ứng.
Anh rất kiên nhẫn viết: "Ngay từ đầu anh cho rằng, anh vĩnh viễn không thể nào đến gần em... Em giống như một con con nhím, lúc bướng bỉnh thì một bước cũng không nhường, lúc khiến người khác tổn thương thì không hề lưu tình, cho nên, trực giác anh bảo kháng cự em. Nhưng dần dần anh mới phát hiện, thật ra thì, em nói mấy lời nói làm đau lòng người chỉ là cách duy nhất để em tự bảo mình, em hoàn toàn không thật sự đi tổn thương người khác, hơn nữa, cho dù khổ thế nào, khó khăn cỡ nào, bị thương hại nhường nào, em cũng sẽ không từ bỏ hi vọng sống. Anh chưa từng thấy người nào tràn đầy ý chí chiến đấu giống như em, em sống không hề dễ dàng hơn bất kỳ ai, nhưng lại dũng cảm và kiên cường hơn bất kỳ người nào."
Anh giống như nhớ tới chuyện gì xa xôi, trên mặt hiện lên nụ cười hơi say mê: "Anh còn nhớ lần đầu tiên lúc nhìn thấy em, mặc dù rất khó đến gần, nhưng nhìn từ xa, em khỏe mạnh như thế, sức sống bừng bừng như thế, anh thật hy vọng, vĩnh viễn đều có thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp kia của em."
Nước mắt chảy loang lổ trên mặt, tôi chỉ có thể cắn chặt xương ngón tay để chống đỡ mình.
Anh vẫn còn viết, chưa bao giờ anh viết nhiều lời như vậy: "Anh kháng cự em là bởi anh không chịu được khiếm khuyết của mình bị lộ trước mặt em, nhưng dần dần anh mới phát hiện, thật ra thì từ lúc bắt đầu, tất cả kháng cự cũng chỉ là phí công."
Anh lại gần, lau nước mắt trên mặt tôi, để cho tôi có thể thấy rõ chữ anh viết:
"Tân Nghiên, anh biết anh không được trọn vẹn, nhưng anh muốn cố gắng hết sức để cho em một mái nhà hoàn chỉnh, em có thể thử yêu anh hay không?"
Câu nói sau cùng kia, anh không viết mà là dùng thủ ngữ từ từ diễn đạt cho tôi xem: "Anh yêu em."
Hàng đê bảo vệ cuối cùng trong lòng bỗng chốc bị phá tan, tôi cảm thấy mình như bị thuỷ triều gào thét xông tới ném ra đầu sóng, lại nặng nề bị kéo vào vực sâu bóng tối.
Tôi không có cách nào ngăn cản tấn công mãnh liệt như vậy, trong cảm giác trời đất mù mịt như hôn mê, tôi nghe thấy sụp đổ, thét chói tai:
"Không —— em không xứng —— em không có tư cách yêu ai, cũng không có tư cách được ai yêu!"