Trong bóng tối, cô theo bản năng níu chặt quần áo anh. Tất cả các giác quan trong khoảnh khắc này đều bị phóng đại cực hạn.
Nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng, chính là một sợi dây dần len lỏi vào trong cơ thể cô. Cánh môi anh ôn nhu liếm láp khiến cô không chút nào kháng cư, hai ba lần liền muốn vươn lưỡi ra trả lời anh.
Anh không nhanh không chậm, hôn nhẹ nhàng mà ôn nhu, lòng bàn tay trên da thịt cô, ngón tay vừa di chuyển vừa vuốt ve khiến cô nổi lên một trận sóng kích thích không thôi. Muốn tránh nhưng lại trốn không thoát. Chờ mong nhưng lại lo sợ.
Hơi thở nóng bỏng dọa người đùa nghịch môi lưỡi cô khiến mặt cô đỏ lựng.
Nửa ngày sau, tay người đàn ông buông xuống thuận thế buông môi cô ra, cô cực chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn anh không biết phải làm sao.
Con ngươi anh đen bóng, đáy mắt dưới ánh đèn lờ mờ phá lệ thâm thúy mê người.
“Dừng lại đây thôi.” Người đàn ông âm sắc ôn hòa, cưng chiều giống như dọa người.
Thân thể cô cứng đờ, đầu ngón tay không khống chế được vê nhẹ mép áo sơ mi của anh, thấp giọng thì thầm hỏi: “Còn có thể hôn nữa sao?”
Người đàn ông ánh mắt trong suốt, “Còn muốn hôn?”
“Em…” Cô nhẹ giọng nói, bạo gan ôm lấy cổ anh, thân thể mềm mại càng dán vào chặt chẽ, “Thầy không muốn sao?”
Bên môi anh treo nụ cười, bình tĩnh đem bàn tay nhỏ của cô kéo xuống.
“Ngồi trở lại đi.” Trên mặt ôn hòa như trước, thanh âm lãnh đạm.
Xe lái vào bãi đỗ xe, vững vàng ngừng lại.
Tô Anh ngồi ở vị trí ghế lái phụ sớm đã không kìm nén được ngọn lửa dâng trào trong người, ngữ khí hơi nặng, “Làm phiền mở cửa ra.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của cô.
“Tức giận rồi?” Anh hỏi.
Tô Anh không đáp, quay đầu ra hướng ngoài cửa sổ không thèm nhìn anh.
Anh khẽ thở dài, thân thể nghiêng qua, tay nắm ở hàm dưới cằm cô, nửa ép buộc giống như để cô quay đầu.
Tô Anh bị anh bóp đau nhức, nổi giận đùng đùng quay đầu nhưng vừa đối mặt với ánh mắt ôn nhu của anh, khí tức hạ đi phân nửa.
“Không có.” Ngữ khí cứng nhắc lại lộ ra một tia ủy khuất.
Tống Đĩnh Ngôn thay cô tháo dây an toàn, chậm rãi mở miệng, “Tôi…”
Lại trước một bước bị tiểu cô nương ngắt lời, cô quay đầu chất vấn: “Vì cái gì hôn em?”
Tô Anh cắn môi, đôi mắt chớp một cái nhìn chằm chằm anh.
“Em nói thử xem?” Ngữ điệu anh du dương nhẹ nhàng, quẩn quanh trong không khí.
Người nào đó há mồm rồi lại khép lại, hơn nửa ngày mới ngập gừng mấy chữ, “Em không biết.”
Người đàn ông ngón tay đặt trên môi cô, từ tốn ung dung mở miệng, “Em không phải nói, nếu tôi cảm thấy bị thua thiệt thì liền có thể hôn lại.”
Đáy mắt anh mây trôi nước chảy, “Hôn mấy lần đều được.”
Tô Anh ánh mắt tối sầm lại, bao nhiêu mong đợi cứ thế mà tan vỡ, kìm nén một chút khó chịu, không cam lòng hỏi: “Chính là bởi vì lí do này?”
Người đàn ông thu tay lại, khẽ hỏi cô: “Không phải thế thì em cho là vì cái gì?”
“Không có gì.” Tô Anh bình tĩnh đáp, vốn tính cách cô cũng không phải nhu nhược chỉ là bị anh làm cho tức quá thôi.
“Mở cửa, em muốn đi ra ngoài.”
“Thờ gian muộn rồi.” Tống Đĩnh Ngôn âm sắc bình tĩnh, không có để sự giận dỗi nhỏ của cô trong lòng, “Đợi tôi rồi cùng đi.”
“Em, không, muốn.” Cô dằn từng chữ mà nói, con ngươi đều đỏ bừng, cả người trở nên nóng nảy.
Tống Đĩnh Ngôn khẽ nhíu mày, “Tô Anh.”
Nhân lúc anh không để ý, Tô Anh trực tiếp đưa người qua, cúi thấp lưng xuyên qua thân thể anh, tìm phím khóa cửa ấn xuống.
“Tách” một tiếng.
Cô ngồi trở lại, nhanh chóng mở cửa.
Cửa xe mở ra, thiếu nữ tức giận đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại, hất cằm, tức giận nói: “Thầy Tống, hai ngày này em không muốn ngủ với thầy.”
Nói xong tiêu sái quay người đi.
Để lại trong xe người đàn ông nhìn chằm chằm theo bóng lưng nhanh chóng biến mất của cô, không tự chủ được nở nụ cười.
Thế giới này sao lại có tiểu cô nương tính cách như này nhỉ?
Mọi vấn đề đều bị cô trả lời một cách đương nhiên, như việc ăn cơm uống trà.
Em muốn ngủ với thầy.
Em không muốn ngủ với thầy.
Chỉ liên quan đến việc cô ấy có muốn hay không mà không phải là người ta có nguyện ý hay không.