Trên sân khấu khí thế luyện tập ngút trời, đối lập là hình ảnh Tô Anh phong tình vạn chủng ngồi bên dưới, một mặt hờ hững.
Bên cạnh Đậu Bao đem táo đỏ cắn nhồm nhoàm, mơ hồ không rõ hỏi: “Vậy cái kia, cuối cùng cậu có thành công không?”
Tô Anh sắc mặt bình thản quay đầu nhìn bạn, một giây sau khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại, uể oải xen lẫn tiếc hận, “Tớ ngủ thiếp đi.”
Đậu Bao ngẩn người, đồ ăn mắc nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt kìm nén đến đỏ ửng, nửa ngày không nói được gì, chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái lên, biểu đạt nội tâm cậu giỏi lắm.
Tô Anh thở dài thật sâu.
Ngày đó thân thể cô vốn suy yếu, lại bị anh hai ba lần trêu ghẹo, cuối cùng cứ thế mà ngủ thiếp đi trong ngực anh, khi tỉnh lại đã không thấy anh đâu, chỉ để lại một bát cháo hoa nóng hổi, còn có lời nhắn kẹp cùng. Đơn giản mấy chữ: Tỉnh lại nhớ ăn cháo.
Tô Anh nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ, dù đi qua đi lại lần nào cũng nhìn nó, quả thực là không nỡ vứt đi.
Chữ viết như người vậy, cứng cáp, lại có nét phóng khoảng bay bổng, phảng phất nhìn thấy chữ anh liền có thể ngửi thấy mùi thơm tươi mát trên người anh, làm cô không cầm lòng được nhớ lại lồng ngực ấm áp đã từng ôm lấy cô.
Rất ấm, rất ấm…
“Úi chời, nhân vật nữ chính của chúng ta cuối cùng sau bao lâu cũng đến luyện tập rồi?” Lại là âm thanh mỉa mai quen thuộc.
Tô Anh từ trong suy nghĩ hỗn loạn lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới.
Trân sân khấu các sinh viên đang luyện tập cũng dừng lại, ánh mắt tập trung vào hết bên này.
Đậu Bao đứng lên, một mặt khó chịu ngăn phía trước Tô Anh, “Từ Lộ, cậu không thể nói chuyện dễ nghe một chút à?”
“Tôi nói chuyện với cậu ta, lúc nào tới phiên một tiểu tùy tùng như cậu tiếp lời?” Từ Lộ khí thế đã được trang bị, rõ ràng muốn lật tung cả trời.
Đậu Bao tức giận, “Cậu…”
Tô Anh giữ chặt Đậu Bao, từ từ đứng dậy, thân thể trực tiếp cao hơn Từ Lộ nửa cái đầu, cư nhiên từ trên cao nhìn cô ta.
“Cậu tựa hồ đối với việc tôi là nữ chính rất có thành kiến.” Tô Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Nào dám nha…” Từ Lộ ánh mắt khinh miệt lườm cô, “Cậu thế nhưng là nhân vật nữ chính do hội trưởng chỉ định, ai dám có ý kiến?”
Tô Anh có chút xoay người, nhìn thẳng mắt cô ta, thanh âm lạnh dọa người, “Đã không dám thì không biết ngậm miệng vào sao?”
Cô còn nói: “Hay để tôi dạy cậu làm thế nào để ngậm miệng?”
Từ Lộ nghẹn lại, đầu lưỡi di chuyển không lưu loát, “Cậu… cậu có ý gì?”
“Nghe không hiểu sao?” Tô Anh cười rạng rỡ, “Tôi đang cảnh cáo cậu.”
Gương mặt cười của cô dần thu lại, mỗi chữ nhấn mạnh nói: “Từ Lộ, đừng có chọc tôi, cũng đừng lượn lờ trước mặt tôi, đáng ghét.”
Từ Lộ ngẩn người bất động nửa ngày.
Trước kia lời Từ Lộ nói với cô toàn là trào phúng cùng khiêu khích, Tô Anh chọn lựa không để ý, nói trắng ra chính là phản ứng khinh thường. Đến khi Tô Anh đáp trả lại, ngữ điệu phách lối của Từ Lộ cũng biến mất hơn nửa, nhiều hơn là hoảng hốt.
Bên cạnh xem náo nhiệt bắt gặp khung cảnh này, một trận khe khẽ bàn luận nổi lên.
Tô Anh không để ý kéo Đậu Bao xoay người rời đi, lại bị hội trưởng đang vội tới chặn đường. Anh ta nhìn cô, vừa mừng vừa lo, con ngươi lóe ra ánh sáng, ngữ khí có mấy phần bối rối, “Anh Đào, rốt cuộc cậu cũng nguyện ý đến tập luyện rồi.”
Tô Anh ánh mắt lãnh đạm nhìn lại anh ta, lại nhìn về người con gái đứng sau.
“Cậu tới thật đúng lúc.” Cô buông tay Đậu Bao ra, đứng thẳng người, ngữ khí không mặn không nhạt, “Từ hôm nay trở đi, tôi xin rời đoàn kịch.”
Diệp Trạch một mặt ngạc nhiên, “Anh…”
“Còn nữa…” Tô Anh cắt đứt lời anh ta, ánh mắt nhìn lộ vẻ chán ghét đến cực điểm: “Đừng gọi tôi là Anh Đào, Diệp Trạch, hai chữ này không phải để cậu gọi.”
Dứt lời, cô thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, lôi kéo người vẫn đang thẫn thờ từ nãy là Đậu Bao nghênh ngang rời đi.
Diệp Trạch cúi thấp đầu, cả người như chìm xuống, đáy mắt đầy vẻ đau buồn.
“Hội trưởng.” Từ Lộ muốn an ủi anh ta nhưng tay còn chưa chạm đến liền bị một lực đạo lớn gạt phắt ra, giận dữ hét lên: “Cút đi.”
Cô ta bị tiếng giận dữ làm cho giật mình, ủy khuất đến mức nước mắt dâng trào, đứng ngốc tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng hờ hững của anh rời đi, bàn tay đang thả nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Đậu Bao đem Tô Anh đưa đến bãi đỗ xe, thận trọng mở miệng: “Tiểu Anh Đào, hôm nay cậu sao vậy, sao nhìn cái gì cũng tức mắt thế?”
Tô Anh ưu nhã vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, nghĩ nghĩ, nói ra ba chữ: “Dục hỏa sao?”
“Khụ khụ khụ…” Đậu Bao không phản bác được, mắt nhìn cách đó không xa, “Bình cứu của cậu xuất hiện rồi, mình rút lui trước.”
Nói xong chạy trốn mất tiêu.
Tô Anh ngẩng đầu, xuất hiện trong tầm mắt là thân ảnh cao ráo của người đàn ông, ánh mắt đột nhiên sáng lên, hiện lên mấy phần tinh ranh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần short jean bị áo che mất, lộ ra đôi chân dài trắng bóng. Cô giương môi cười, tại khoảnh khắc chỉ còn ánh nắng nhạt của buổi chiều tàn, nụ cười phá lệ thanh thuần đáng yêu.
Tống Đĩnh Ngôn đến gần, nhìn thấy cô không sợ hãi chút nào, nhẹ hỏi một tiếng: “Thân thể tốt hơn chưa?”
“Rồi ạ.” Cô trong trẻo đáp, hai bước xích lại gần, ngẩng đầu đối mắt với ánh mắt ôn nhu của anh, đáy lòng ngứa một chút. Nếu không phải cố kỵ đây là trường học, cô thật đúng là muốn nhào tới.
Người đàn ông giống như phát giác được động cơ của cô, lui về sau một bước, quay người lên xe.
Tô Anh theo sau, cực tự nhiên mở cửa ghế lái phụ, đóng cửa, thắt chặt dây an toàn, nhu thuận ngồi đó.
Tống Đĩnh Ngôn ghé mắt nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của tiểu cô nương, không khỏi bật cười. Cô tựa hồ có ngàn vạn gương mặt, khi thì tùy tiện, khi thì yếu đuối, khi thì thẹn thùng, khi thì bất thường. Dù cho lúc thân thể ốm yếu nhất cũng muốn hung hăng đem anh đặt dưới thân nhưng lại chống cự không nổi sự trêu chọc của anh, mấy lần liền mềm nhũn trong ngực anh yên tâm thoải mái ngủ mất. Cô ngủ rất say, mặt nhẹ dán trên ngực anh, ngoan ngoãn giống như chú mèo con. Hiện tại cũng như vậy, tựa hồ mặc kệ đối phương đưa ra yêu cầu gì, cô đều sẽ mỉm cười ngọt ngào đáp ứng.
Lái xe ra khỏi trường đã là lúc trời tối, nhân lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt Tống Đĩnh Ngôn lơ đãng rơi vào đôi chân dài trắng như tuyết của cô.
“Em làm sao luôn luôn không mặc đủ quần áo?” Anh hỏi.
Tô Anh quay đầu nhìn anh, âm sắc nhu hòa, “Nào có.”
Người đàn ông lông mày giật nhẹ, không nói lời nào, Tô Anh chợt nhớ ra cái gì, luống cuống giải thích: “Kia là nhà hàng yêu cầu, không phải do em.”
Tống Đĩnh Ngôn thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ, “Còn về nhà hàng kia, sau này em cũng đừng đến nữa.”
“Sao ạ?”
“Muốn gặp tôi, không cần phiền toái như vậy.” Ngữ khí anh bình thản, nhưng nghe ra lại có mấy phần dung túng, “Trường học cùng nhà, chỗ nào cũng đều có thể gặp tôi.”
Tâm tình người nào đó hoàn toàn bị nhìn thấu đang liều mạng cắn chặt môi nhưng vẫn không che giấu được ý cười mãnh liệt trong đáy mắt, cách mấy giây mới ra vẻ trấn định nói: “Được.”
Lái xe được nửa đường, trong xe yên tĩnh vang lên âm thanh “Ọc ọc”, Tô Anh ngây ra, vô thức che cái bụng đang ra sức “kháng nghị” kia.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Đói bụng rồi?”
Tô Anh lắc đầu nguầy nguậy nhưng bụng vẫn kêu “Ọc ọc” không ngừng, cuối cùng cô một mặt uể oải gật đầu.
Anh cười khẽ, “Muốn ăn cái gì?”
“Thầy làm cho em ăn sao?”
Tống Đĩnh Ngôn có chút hào hứng nhìn ánh mắt đen nhánh sáng lấp lánh của cô, chậm rãi ung dung nói: “Tôi biết không nhiều.”
Tiểu mỹ nữ có chút nghiêng người nhìn anh, thấp giọng nói lẩm bẩm: “Chí ít lợi hơn em.”
“Còn em?”
Cô trả lời rất thành thật: “Em sẽ chỉ làm cơm cà ri.”
“Cơm cà ri?” Anh không nhanh không chậm lặp lại, sau đó hỏi: “Cái này cần tài nghệ sao?”
“Em làm cơm cà ri có nguyện liệu bí mật, khi nếm thử gần như không có cảm giác tồn tại.”
Tống Đĩnh Ngôn nhìn đôi mắt ngày càng sáng của cô, nói đúng hơn là có điểm hào hứng.
“Nếu không chúng ta đánh cược.” Tô Anh vẻ mặt thành thật, thần sắc chuyên chú, “Nếu như hương vị ngon thì thầy hôn em một cái.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, nghe cô chậm rãi nói hết lời.
Âm lượng dần dần nhỏ, “Nếu như hương vị không ngon, em hôn thầy.”
Nghe kiểu gì cũng là cược không bình đẳng nhưng người đàn ông không quan tâm, khóe môi gợi lên, “Được.”
Qua một ngã rẽ, xe bỗng nhiên quay đầu.
Tô Anh giật mình, “Đi đâu vậy?”
“Siêu thị.” Đáy mắt người đàn ông thoáng qua ý cười, “Em làm cơm cà ri, không cần nguyên liệu nấu ăn à?”
Thiếu nữ nào đó quýnh lên, “Cần chứ.”
——
Bên trong siêu thị.
Người đàn ông phụ trách đẩy xe, còn người con gái bên cạnh phụ trách lấy nguyên liệu từ khắp bốn phía. Nam thanh nữ tú, quần áo lại mặc cùng tone màu, đứng chung một chỗ nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào.
Tô Anh đem những nguyên liệu nấu chọn được để vào xe đẩy, suốt quá trình đều tận lực tránh ánh mắt anh.
Tống Đĩnh Ngôn nhanh mắt thấy được vết đỏ trên thái dương cô, lông mày hơi nhíu lại, “Làm sao bị như vậy?”
“Không cẩn thận đụng vào kệ hàng.” Đôi mắt cô ướt át nhìn anh, miệng nhỏ khẽ nhếch, “Đau quá.”
Sau đó hô hấp của cô như ngưng trệ trong giây lát, thái dương bị một khí nóng đụng vào, kèm theo là những cái xoa nhẹ. Là đầu ngón tay của anh.
Thanh âm anh nhu hòa, nhìn chằm chằm mắt cô, “Như thế này còn đau không?”
Tô Anh hé miệng cười, “Không, không đau nữa.”
Tay của anh hạ xuống, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng chạm vào nhau, trong không khí sinh ra mấy phần mập mờ.
Tầm mắt của cô di chuyển xuống bên phía cánh môi người đàn ông làm cô một trận miệng đắng lưỡi khô, thân thể không tự chủ mà tiến thêm một bước, nhón chân lên nghiêng người về trước lại bị Tống Đĩnh Ngôn hai tay chặn nhẹ vai cô.
Anh vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, thấp giọng nhắc nhở cô, “Đây là trong siêu thị.”
Trong nháy mắt người nào đó chợt bừng tỉnh, xoay người liều mạng dùng tay quạt, sắc mặt đỏ bừng. Cô ảo não từ từ nhắm hai mắt lại, thật là, quá mất mặt đi thôi.
“Có thể đi được chưa?” Người đàn ông sau lưng hỏi.
Cô chậm rãi quay người lại, không còn dũng khí dò xét ý cười khó nén trong đôi mắt anh, buồn buồn nói, “Đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, từ bên cạnh kệ hàng có một bóng người đi ra, thần sắc khiếp đảm nhìn hai hình bóng vừa biến mất, khuôn mặt dần dần biến sắc, lấy điện thoại trên tay gọi một cuộc.
“Là tớ, cậu ở bên trong diễn đàn của trường đăng giúp tớ mấy tấm hình.”
“Tiêu đề sao?” Ánh mắt cô ta lóe sáng làm người ta sợ hãi, âm thanh khẽ rít qua kẽ răng, “Đương nhiên càng kinh khủng càng tốt.”