Hình Khải khẽ khựng lại, sự thẳng thắn và dịu dàng của Hình Dục khiến anh không kịp thích ứng. Nhưng, những việc đấy không còn quan trọng nữa, anh chỉ biết, Hình Dục của anh, vì không muốn anh đau buồn hơn nữa, cuối cùng đã tỉnh lại.
Hình Khải bế Hình Dục, ôm cô đặt ngồi lên bệ cửa sổ, dồn bao nhiêu nhớ nhung tâm trạng của mình vào trong cái ôm này.
Tình yêu có thể cảm động trời đất, tình yêu có thể biến sự hoang đường thành kỳ tích, nhất định có thể. Chỉ cần không từ bỏ, kỳ tích không còn là kỳ tích nữa.
“Tiểu Dục, chúc mừng sinh nhật.”
Hình Dục sững lại, không biết hôm nay là sinh nhật của ai, nhưng có ai đó từng nói sinh nhật là một chuyện vui vẻ, cô nghiêng đầu cười, tươi tắn như hoa, dựa đầu vào vai Hình Khải sưởi nắng… thật hạnh phúc quá!
Khi hai từ “hạnh phúc” lướt qua đầu, mắt cô lại hiện lên một bức tranh ấm áp.
Vào một buổi tối trời mưa rất to, một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi đạp xe trong mưa, còn cô lại ngồi trên gióng xe ấy, cố gắng cầm ô che mưa cho chàng trai. Chàng trai hư này, thường xuyên thích trêu chọc cô, cũng sẽ vì cô mà cố gắng, đau lòng khi thấy cô buồn.
Không biết từ bao giờ, cô đã lặng lẽ tự nói với mình, cuộc đời này, cô sẽ chỉ tốt với một mình anh, quyết không rời xa anh.
Chỉ cần cô sống một ngày, sẽ yêu anh một ngày.
Và người con trai đó, tên là Hình Khải.
Thế là trong tim cô thầm ước, mong rằng sinh nhật mỗi năm đều có Hình Khải ở bên, không cần bất kỳ món quà nào, chỉ cần Hình Khải cười và nói với cô rằng: Chúc mừng sinh nhật.
Nghĩ đến đây, ký ức của cô bị đứt đoạn, chỉ là theo bản năng giơ cao tay lên, vui vẻ.
“Hình Khải sinh nhật vui vẻ!”
“Tiểu Dục, sinh nhật vui vẻ!”
Hình Khải vuốt vuốt tóc cô, hôn lên trán cô.
Hạnh phúc, chính là được dựa vào nhau cùng sưởi nắng.
Hạnh phúc, chính là khi em cười anh cũng cười.
Hạnh phúc, chỉ đơn giản như vậy nhưng lại khó đến vậy.
Tiểu Dục, anh yêu em.
Dù em có nhớ anh hay không, anh vẫn mãi là Hình Khải yêu em sâu đậm.