Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn tay phải quấn băng gạc của cô, "Trước hết đem ngón tay thả lỏng ra, nếu tiếp tục như vậy, miệng vết thương sẽ bị nứt ra, đến lúc đo chắc chắn sẽ để lại sẹo."
Vết thương bên tay phải vừa tốt lên một chút, nhưng bị cô dùng lực như vậy, đã sớm nứt ra, một cơn đau nhẹ dâng lên.
cô càng dùng sức, cảm giác đau đớn càng rõ rệt.
cô đau đến nhíu mày, nhưng lại càng dùng sức nắm chạt tay, máu tràn ra, từng chút từng chút làm ướt sững băng gạc trên tay cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương càng nhíu chặt mi lại.
Ý cười ở khóe môi Lãnh Tiểu Dã ngày càng đậm, nhìn anh khiêu khích.
Khiến anh khó chịu, cô cảm thấy rất thoải mái!
Cái vật nhỏ này điên rồi sao? Dám dùng cách này để chống đối lại anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương từng có rất nhiều sủng vật, đi Bắc Mĩ mang về một con ngựa hoang, đến thảo nguyên Nam Phi lại mang về một con báo đốm...
Cho dù là dã tính, nhưng cũng sẽ tránh làm hại mình, ở trước mặt anh ngoan ngoãn để anh thuần phục.
Như cô, không biết sống chết chống lại anh, còn là người đầu tiên.
Nhìn băng gạc trên tay cô ngày càng nhiều máu, trái tim anh cũng bị bóp nghẹn từng chút.
Trong lòng nổi giận, anh vươn tay bóp cổ cô.
"Sủng vật không chịu nghe lời, sẽ không sống được lâu đâu!"
"Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh nhìn anh, "anh tốt nhất nên giết chết tôi đi, nếu không, một ngày nào đó, tôi sẽ làm nhục anh như anh làm với tôi bây giờ, nhưng tôi sẽ trả lại anh gấp nhiều lân!"
Ánh mắt cô tràn đầy quật cường, ánh mắt giống như vậy, anh chỉ cần một tháng đã thuần phục được một con báo đốm hoang dã.
Dục vọng chinh phục ngay lập tức nổi dây, anh thu bàn tay lại.
"Tôi sẽ khiến em ngoan ngoãn trở thành sủng vật của tôi!"
Sau đó, anh cúi xuống hôn lên ngực cô một cái, rồi bò lên người cô.
Chăn mỏng rơi xuống, thân thể cô từ từ bại lộ trước mặt anh.