Gia Ngộ trước tiên đến công ty tìm Văn Trọng, cùng ông giải quyết xong xuôi mọi việc mới cùng cô bạn thân Viên Viện đi dạo phố như đã hẹn trước.
"Tớ không tin nổi người đứng cạnh tớ bây giờ đã là phụ nữ có chồng luôn!"
Gia Ngộ cười cười, chăm chú chọn quần áo, "Tiếp thu sự thật đi. Tớ đã là vợ người ta rồi, cậu không có cơ hội đâu!" (bạn Viện là con gái nha cả nhà.)
Viên Viện hận sắt không thành thép* mà lắc đầu nói: "Không phải đã nói là phải chờ nhau sao? Cậu lại có lão công trước. Ôi cái lòng dạ nữ nhân này, như mò kim đáy bể vậy!"
(*) Hận sắt không thành thép (gốc là hận thiết bất thành cương): ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Kỳ thật..." Văn Gia Ngộ nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn không đem chuyện bí mật kia nói ra, cô chuyển đề tài: "Cậu cũng biết ba tớ rồi còn gì. Tớ nếu không chịu kết hôn, ba lại chẳng đem tớ hành lên hành xuống."
"Vậy thì cậu cũng không cần tìm một người có điều kiện tùy tiện như vậy chứ..." Viên Viện thật sự không thể tìm nổi từ dễ nghe mà nói nữa, cô từ bỏ, "Bao nhiêu người tốt hơn, sao cậu không chọn?"
Gia Ngộ bày ra vẻ mặt nghi ngờ: "Bọn họ đều tốt sao? Tớ cảm thấy Mục Phách so với ai trong bọn họ cũng tốt hơn." Ngay sau đó nói thêm, "Còn sạch sẽ nữa." Đều là một vòng tròn luẩn quẩn cả, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, những người đó có tí gì là trách nhiệm không? Giấy vĩnh viễn không bao giờ gói được lửa.*
(*) Về đoạn này, tớ nghĩ ý của Gia Ngộ là thế này. Viên Viện bảo còn nhiều tốt hơn sao không yêu, Gia Ngộ cho là họ chỉ được cái mẽ, còn trách nhiệm và bổn phận (làm chồng) thì một chút cũng không có. Câu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy tớ nghĩ nó có nghĩa là nhìn bề ngoài thì chẳng thấy có gì bất thường, nhưng cúi đầu ngẫm lại mới thấy mấy bạn nam này chỉ được bên ngoài mà thôi. Kết hợp với câu giấy không gói được lửa phía dưới, tổng đoạn này có thể hiểu nôm na là đừng có trông mặt mà bắt hình dong.
"Đẹp có đem ăn được không?"
"Tất nhiên là có thể rồi." Gia Ngộ gật đầu, "Tiền tớ không thiếu, những người đó lại có tiền, tớ chỉ thiếu một mĩ nam thôi."
Viên Viện còn định nói tiếp, Gia Ngộ trực tiếp tung đòn sát thủ, kết thúc chủ đề này.
Cô gằn từng chữ một: "Hàng-to-xài-tốt."
"..." Viên Viện bỗng dưng hiểu được quyết định của Gia Ngộ.
Dạo xong hai tầng lầu, chiến lợi phẩm mua được đã chồng chất. Giờ đã là chạng vạng tối rồi, Viên Viện hỏi Gia Ngộ: "Có đói bụng không?"
Gia Ngộ lắc đầu, "1 giờ rưỡi mới ăn cơm, sao giờ đói được. Cậu bồi tớ đi lên tầng năm dạo đi, mua thêm ít đồ nữa."
Tầng năm là chỗ bán quần áo nam.
Viên Viện vẻ mặt không tin được, "Gia Ngộ, cậu thay đổi rồi!"
"Tớ nào có thay đổi gì chứ? Lúc trước chưa yêu đương, bày bộ dáng chăm sóc ôn nhu cho ai coi đây?" Gia Ngộ ngẩng đầu, nhìn trúng một cái áo sơmi trong tủ kính, cô chỉ chỉ, "Đi vào mua nào."
Đến khi đồ mua được đã thành bao lớn bao nhỏ, Viên Viện hỏi cô: "Cậu sao lại không kêu người trực tiếp đưa về nhà cho?" Xách ở trên tay thật phiền phức.
"Cậu thì biết cái gì?" Gia Ngộ hất tóc, "Quà tặng phải là chính tay đưa thì mới phát huy hết giá trị của nó."
"Yêu đương một lần cũng chưa thử, kết hôn một cái liền trở thành chuyên gia. Gia Ngộ cô nương, tại hạ bái phục."
Gia Ngộ: "Chưa thử qua nhưng cũng phải biết chứ? Cái này gọi là học đi đôi với hành."
*
"Nấu gì vậy?"
Một lúc sau về đến nhà, Gia Ngộ đã ngửi thấy được mùi đồ ăn ngào ngạt, cô thầm than, kết hôn thật tốt, có ái làm còn có cơm ăn* - - tuy rằng chỉ được hưởng thụ có một năm thôi.
(*) ý bảo vừa được làm vừa có người nấu cơm cho ăn =))))
Mục Phách đem đồ ăn làm xong dọn lên bàn, tạp dề cũng chưa cởi ra, hắn cười đến nhạt nhẽo lại chân thành: "Không biết cậu thích ăn cái gì, tôi làm mì sợi với cà chua canh đế. Cậu nếm thử trước đi, nếu không thích tôi lại làm cái khác."
Gia Ngộ hai mắt lấp lánh, mấy thứ đồ đạc trên tay trực tiếp bị cô ném qua một bên, thẳng tiến đến bàn ăn, Gia Ngộ nói: "Tớ thích ăn cà chua."
Mục Phách liếc mắt về phía cửa, thấy mấy túi đồ cô vứt ở đó, nói: "Vậy là tốt rồi."
Gia Ngộ ngồi xuống, khách sáo hỏi: "Cậu không ăn sao?"
"Cẩn thận bỏng." Thấy cô vội vội vàng vàng, Mục Phách liền túm chặt cổ tay cô, sau đó nhanh chóng buông ra, "Tôi không đói bụng."
Vậy là không chịu ăn rồi. Gia Ngộ quen thuộc mà đẩy eo hắn, "Lấy thêm một cái chén nữa đi, tớ cho cậu ăn cùng."
Lúc nói lời này, cô hơi cúi đầu. Mục Phách nhìn cô chăm chú, chỗ trên eo bị cô chạm qua giống như bị thiêu đốt, nóng đến phát ngứa. Hắn hơi hoảng hốt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, vào bếp lấy chén ra.
Trước khi về có cùng Viên Viện ăn qua món điểm tâm ngọt, lúc này Gia Ngộ cũng không tính là quá đói. Nhưng tay nghề Mục Phách đúng là tốt quá, cô ăn đến no căng. Nhè nhẹ thở hắt ra, thoáng nhìn qua chỗ Mục Phách, thấy trong chén hắn chỉ có mấy cọng mì sợi, cô bỗng chốc có chút ngại ngùng: "Hay.. hay là cậu lại làm thêm một chén đi, ăn như vậy sao no được?"
"Tôi không đói."
Ngoài miệng nói không đói, trên mặt lại mềm mại dịu dàng.
Gia Ngộ càng thêm áy náy, đầu cũng theo cảm xúc cúi thấp xuống.
Mục Phách nhấp môi, dời đi chú ý của cô, hắn đi ra cửa cầm đồ đạc của cô vào, hỏi: "Đem mấy thứ này vào tủ quần áo treo lên sao?"
Gia Ngộ không chút để ý mà ngẩng đầu, miệng hơi mở, thấy nơi cửa kia là mấy thứ "quà" mình mua cho hắn. Cô xấu hổ mà cười ra tiếng, lẩm bẩm: "...Mấy thứ này, đều là tặng cho cậu đó." Mục Phách lúc dọn đến đây sống cùng cô, có mang theo một cái rương hành lý nho nhỏ. Hôm nay hẹn Viên Viện đi dạo phố, chủ yếu là để mua đồ cho hắn mà thôi.
"Tặng cho tôi?" Mục Phách thật sự không ngờ tới, hắn tưởng đây là đồ của Gia Ngộ.
"Ừ, thấy hợp với cậu nên mua đó." Gia Ngộ ngừng một chút, mấy lời tiếp theo có chút uy hiếp: "Tớ không thích người khác từ chối tớ đâu."
Nghe vậy, Mục Phách hơi ngẩn người một chút, đầu ngón tay hơi động đậy, như là cảnh giác. Nhìn Gia Ngộ chằm chằm một lúc, hắn dứt khoát lưu loát mà nói hai tiếng cảm ơn.
Gia Ngộ chớp chớp mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm, "Cậu là chồng tớ mà. Tớ đối tốt với cậu là đương nhiên."
Huống chi, tìm được Mục Phách làm chồng, là cô lời mới đúng.