Nam Thủy trấn trời mưa liên miên, Gia Ngộ đứng ở cửa lớp nghĩ.
Cô nhận mệnh mà lấy dù từ trong cặp sách, căng ra, đi vào màn mưa, cẩn thận tránh thoát vô số vũng nước, nhưng trên giày vẫn dính vài vết bẩn.
Tuy nhiên so với dầm mưa từ trường học về vẫn tốt hơn nhiều.
May mắn ngày hôm qua Mục Phách có nhắc nhở cô nhớ bỏ dù vào cặp.
Đi đến phòng học, Gia Ngộ đem dù treo trên cửa sổ, cô lau bọt nước trên cánh tay, nghe được có người oán giận hôm nay sắc trời thay đổi quá nhanh, mới đi được nửa đường đã mưa xuống, thật là ảnh hưởng tâm tình.
Cô nhìn sang, đối với nữ sinh đang nói chuyện có chút ấn tượng. Hình như cô ấy họ Diêu, nhà giàu, thường có siêu xe đưa đón, luôn có hai tùy tùng theo phía sau, hơn nữa hai người đó cũng không cố định, thỉnh thoảng sẽ đổi người mới.
Cảm giác nữ sinh đó nhìn qua, Gia Ngộ hạ mí mắt. Cô đem cặp sách đặt xuống, ngồi xuống không bao lâu thì bàn phía sau có động tĩnh.
Tiếng cặp sách ném lên bàn "bang" một tiếng, Gia Ngộ thậm chí có thể tưởng tượng đến hình ảnh những người đang ghé vào trên bàn sẽ có phản ứng ra sao.
Lúc này, nữ sinh giống như con chó lạc đụng phải miếng thịt xương đầu tiên, ăn mặc lộng lẫy chạy tới, nhẹ nhàng mở miệng: "Mục Phách, cậu hết giờ học lại đi làm thêm đúng không? Lúc tôi ngủ rồi còn chưa thấy cậu trở về đâu."
Gia Ngộ dựng lỗ tai lên nghe – trên mặt lại bình tĩnh, lấy giấy bút giả vờ viết, bộ dạng hết sức chuyên chú.
Mục Phách không đáp lại.
Hai tùy tùng phía sau nữ sinh kia là vai phụ, đương nhiên không thể làm cho nữ sinh đó buồn chán, kẻ xướng người họa, giống như hai con chim hoàng oanh minh thủy liễu.
"Hai người ở cùng một chỗ?"
"Không phải, Mục Phách ở nhà cách vách nhà tôi."
"Nhưng mà nhà cậu có tiền như vậy như thế nào lại để ý đến hàng xóm?"
Chạm đến điều riêng tư, âm thanh đến đây liền dừng lại.
Một tùy tùng khác thấy tình thế không đúng, vội vàng đông cứng người thay đổi đề tài: "Diêu Uyển, vậy tối qua mấy giờ cậu mới ngủ?"
Hóa ra tên là Diêu Uyển. Gia Ngộ xê dịch cánh tay.
Diêu Uyển nói: "12 giờ."
"Trời ạ, nếu là học tập mà được như vậy thì..."
"Hảo."
Là Mục Phách ngắt lời.
Gia Ngộ có cảm giác mà nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, xác thật rất phiền, mặc dù cô nghe rất hăng say.
Diêu Uyển lập tức trừng mắt nhìn tùy tùng đột nhiên im bặt kia, cô hạ thắt lưng, ôn tồn nói: "Mục Phách, cậu ăn sáng chưa? Chỗ tôi có bánh mì, cậu có muốn ăn không?"
Mục Phách qua một hồi lâu mới trả lời: "Tránh ra."
Gia Ngộ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy, tới Nam Thủy trấn đi học cũng có điểm tốt.
Chỉ là cái ý tưởng này không duy trì được một ngày, tan học Gia Ngộ liền gặp phải việc khiến cô không thoải mái.
Khó có được khi trời xanh như tẩy, lại bị mấy nữ sinh trước mặt cản đường về nhà...Mất hứng.
Gia Ngộ sắc mặt bất biến, đứng thẳng tắp hỏi: "Làm gì?"
Nữ sinh cầm đầu đeo khuyên tai, trong miệng nhai kẹo cao su, tóc nhuộm thành màu tím, cô ta đi về phía trước hai bước: "Mày nói tao muốn làm gì?"
Gia Ngộ nhíu mi: "Tôi với các người không quen biết."
Không biết từ đâu học được thói quen lưu manh, nữ sinh tóc tím nhổ kẹo cao su, khô cằn mà cười một tiếng: "Có người bảo chúng tao tới giáo huấn mày một chút. Mày, lại đây." Cô ta chỉ chỉ chỗ trước mặt chính mình, "Đứng ở chỗ này."
Gia Ngộ không nhúc nhích mà hỏi: "Người kia cho các người bao nhiêu tiền?"
"Hả?" Tóc tím không nghe rõ.
"Tôi cho các người gấp đôi. Các người nói cho người kia cố gắng học tập, hướng tới tương lai, đừng có ý nghĩ bậy bạ trên người tôi."
Tóc tím khóe miệng xếch lên, mắng một câu thô tục, quát: "Mày nói cái gì đấy?"
"Ba tôi nói những việc có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không cần nói lời vô nghĩa." Gia Ngộ lạnh mặt, "Gấp ba."
Tóc tím chửi ầm lên: "Mày có bệnh à?"
Gia Ngộ tiếp tục lạnh mặt: "Gấp bốn."
Tóc tím: "..."
Gia Ngộ lúc này không tăng giá nữa: "Năm lần không được. Tuy rằng tôi có tiền nhưng giao dịch này không đáng giá đến mức đấy, vậy bốn lần, thành giao không?"
Cảm giác một quyền nện ở trên bông.
Hơn nữa là bịch bông có tiền.
Tóc tím rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ta cắn răng, dậm chân một cái: "...Thành giao."
Nói bốn lần mới thành giao thực ra không tốt.
Tổng cộng tám trăm nghìn.
Nói không chừng đối phương còn nói quá giá lên.
Con đường phía trước không còn gì ngăn cản, tầm mắt khôi phục sự trống trải, Gia Ngộ đối với không khí sâu kín mà than một miếng, lầm bầm lầu bầu: "Đánh ta một trận mà chỉ tốn có hai trăm nghìn, cũng quá vũ nhục người đi."
Này nếu ở Bắc Thành mà nói...Gia Ngộ không có nghĩ đến.
Cô đùa nghịch cây dù đi ra khỏi ngõ nhỏ, tùy ý liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy có người, dọa cô giật mình.
"...Mục Phách?"
Mục Phách so với Gia Ngộ cao hơn rất nhiều, cậu ăn mặc bình thường, áo sơ mi đồng phục cùng với quần xanh biển, nhìn lại so với người khác lại có vẻ đĩnh đạc như ánh mặt trời.
Lúc cậu quạnh quẽ mà cùng Gia Ngộ liếc mắt một cái, không nói lời nào liền bước chân đi mất.
Cậu không thích Gia Ngộ.
Không thích cô cùng Nam Thủy trấn không hợp nhau, cũng không thích cô mở đầu đều nói câu "Ba tôi nói", càng không thích cô đối xử với mọi việc theo kiểu tài đại khí thô...
Từ hai trăm nghìn, đến tám trăm nghìn.
Bộ dáng dùng tiền tài đến làm chỗ dựa nhưng lại không thấy cô dính một chút hơi tiền, những thứ không hợp lý đặt trên người cô lại biến thành hợp lý—
Cô quá đặc biệt, thật làm người ta chán ghét.
Mục Phách đi xa.
Gia Ngộ phiền muộn mà rũ đầu nhìn giày của mình, Nam Thủy trấn đối với cô thật là quá không hữu hảo.
*
Năm nay tết âm lịch đến sớm hơn so với mọi năm.
Một tháng Gia Ngộ chỉ muốn cùng Mục Phách ở chung cư đơn giản mà qua năm cũ. Văn Trọng phi thường khó chịu, ồn ào làm cho bọn họ lập tức phải về nhà ở, nói là chính mình nhớ cháu ngoại.
"Kể cả về nhà, người ba nhìn thấy cũng chỉ là con mà thôi, cháu ngoại của ba còn ở trong bụng con hảo hảo ngủ đâu."
Văn Trọng tùy tiện nói: "Ba đây mặc kệ, tóm lại hai đứa mau trở về nhà cho ba!"
Gia Ngộ không có cách nào, cô đành phải kéo Mục Phách trở về Văn gia.
Trước lạ sau quen, hơn nữa ngày thường anh có cùng Văn Trọng gọi video báo cáo công việc, Mục Phách lần thứ hai đi vào Văn gia, rõ ràng tự tại thả lỏng hơn nhiều.
Nhưng ban vẫn là muốn thượng (?)
Khách sạn "Bốn mùa" mỗi khi tết đến đều kín người hết chỗ, ở Bắc Thành danh tiếng cực vang, càng là khách đến không ngừng.
Vào ngày cuối cùng của năm, Mục Phách bận đến chân không chạm đất, thời điểm bãi đỗ xe ngầm xảy ra vấn đề, anh chỉ có thể buông công việc trong tay để đi giải quyết. Chờ giải quyết xong mọi việc cũng đã 9h tối.
Mục Phách thu thập mặt bàn,mặc áo khoác, một đường nghe chúc "Năm mới vui vẻ" đến tầng một, ở cửa khách sạn chờ taxi thì nhận được điện thoại của Gia Ngộ.
Gia Ngộ hỏi anh khi nào về đến nhà.
"Giờ anh đang đợi xe."
Gia Ngộ lẩm bẩm: "Em nói anh lái xe đi mà."
"Mấy ngày nay kẹt xe lợi hại, tàu điện ngầm cũng rất nhanh."
"Anh luôn có lý do." Gia Ngộ đổi điện thoại sang tai kia, "Mới vừa có tuyết, anh nói tài xế lái xe chậm một chút."
Mục Phách cười nói hảo.
"Em còn làm sủi cảo, anh trở về liền có thể ăn rồi!"
Mục Phách lại cười, đối với thân cây cách đó không xa gật đầu, căn bản đã quên Gia Ngộ không nhìn thấy.
"Mục Phách, có người gọi anh kìa." Đầu kia điện thoại Gia Ngộ nói.
Mục Phách hoàn hồn, lỗ tai lúc này mới nghe thấy nhưng âm thanh bên ngoài.
Gia Ngộ săn sóc nói: "Anh trước xử lý xong việc đi, em đi hấp sủi cảo."
Không chờ Mục Phách trả lời đã ngắt điện thoại.
Anh không khỏi buồn cười, vuốt ve màn hình hai cái, thu liễm lại tươi cười, xoay người về phía người phụ nữ gọi anh.
Trên mặt không một tia gợn sóng.
Người phụ nữ lại thập phần kích động: "Mục Phách, thật là cậu? Tôi rốt cuộc cũng tìm được cậu!"