Gia Ngộ là học sinh mới chuyển đến, có chút thông tin cá nhân còn chưa kịp đăng ký trên hồ sơ của lớp. Làm lớp phó học tập ở lớp cao tam sáu, Diêu Uyển ở tiết học nào đó kêu cô: "Văn Gia Ngộ, cậu đem giấy tờ này điền đi."
"Cái gì vậy?"
Gia Ngộ nhận lấy, trong quyển sách màu lam kẹp mấy tờ giấy mỏng, mở ra trang đầu tiên rất nhiều chữ, là phương thức liên hệ và địa chỉ gia đình của các thành viên trong lớp.
Diêu Uyển hữu khí vô lực mà nghịch móng tay, không trả lời chủ đề cô hỏi mà nói: "Viết xong thì để trên bàn của tôi là được."
"Nga."
Tiếp theo là tiết thể dục, Gia Ngộ không vội viết ngay, chờ cô đi toilet trở về, phòng học đã không còn hơn phân nửa.
Giáo viên thể dục thông cảm học sinh cao tam vất vả, không quản lý nhiều, không điểm danh, trừ phi có người trốn tiết nếu không thầy giáo sẽ để cho học sinh tự do hoạt động trong 40 phút của tiết học. Gia Ngộ quyết định dùng thời gian này để tự học, nhưng trước hết cô nghĩ phải điền thông tin trước.
Điền xong phiếu cũng mất 2 phút. Gia Ngộ khép sách lại, đứng dậy đi tìm Diêu Uyển, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện với cô.
"Cậu đưa cho tôi là được rồi."
Gia Ngộ theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy Mục Phách vốn đang nằm bò ra ngủ không biết đã ngồi dậy từ lúc nào. Má phải của cậu còn có vết đỏ khi bị áp xuống mặt bàn, ánh mắt nhưng lại rất tỉnh táo, "Tôi là lớp trưởng, cậu giao cho tôi là được."
Việc này vốn là việc của cậu, là Diêu Uyển nhàn rỗi đến vô sự muốn làm, đoạt lấy quyển sách nói là muốn giúp cậu.
"...Nghe."
Gia Ngộ đem quyển sách để trên bàn của cậu, nháy mắt người lại nhảy trở về.
Không thể hiểu được.
Có điều Gia Ngộ không biết chính là sau khi cô nằm bò ra bàn ngủ, Mục Phách chần chờ mở ra quyển sách.
Mục Phách liếc mắt một cái liền nhìn thấy dòng cuối cùng.
Mực nước ở đó còn chưa khô, cậu không cẩn thận chạm vào còn bị nhòe vài chữ.
Cậu thề, cậu là không cẩn thận, mở ra cũng chỉ để kiểm tra.
Nhưng dãy số cũng thật là dễ nhớ.
Cậu xem một lần liền nhớ.
"Cho nên nhớ được dãy số của em là do anh có kỹ năng gặp một lần là không quên được sao?"
Mục Phách ngây cả người, "Còn chưa ngủ?"
"Em ngủ tỉnh. Lúc còn nhỏ ba em kể chuyện xưa, đều là ông ấy ngủ rồi em vẫn còn tinh thần đến không ngủ được." Gia Ngộ nhích lại mà ôm eo anh, "Nhưng mà anh như thế nào xác định được em sẽ không đổi số?"
Mục Phách nói trắng ra: "Nói thật, anh không nghĩ nhiều như vậy. Em đổi hay không đổi đều không ảnh hưởng đến việc anh làm. Anh cảm thấy em có thể nhìn đến thì có nghĩa là em có thể nhìn thấy, lo sợ không đâu cũng không phải thói quen của anh."
Gia Ngộ không quá vừa lòng với câu trả lời này, lén lút ôm lấy eo của anh: "Anh nói lại lần nữa cho em."
"..." Cơ bắp phần eo Mục Phách nháy mắt buộc chặt, anh thử nói, "Anh cảm thấy em thực yêu cái cũ, nên sẽ không đổi số điện thoại."
Gia Ngộ buông tay, Mục Phách tâm trùng xuống.
"Vậy sao anh biết em yêu cái cũ?"
Một cái vấn đề ném tới, đầu Mục Phách to như cái đấu, anh có chút hối hận vì thừa nhận "chuyện ngu xuẩn" này. Nhưng nếu lại cho anh một lần cơ hội anh vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì anh không nghĩ dấu diếm.
Có một số việc mà khi thời cơ chín muồi thì không cần che che giấu giấu.
"Em có một cái đồng hồ, đeo đến dây da đều trầy xước không vẫn không muốn đổi cái mới." Mục Phách lại bổ sung, "Cái đồng hồ này bây giờ vẫn còn nằm trong tủ quần áo."
Gia Ngộ trợn tròn mắt: "Anh như thế nào biết được? Lại là gặp qua một lần là không quên được sao?"
Mục Phách xấu hổ mà nói: "Em đã quên? Lúc còn học ở Nam Thủy trấn, em có từng hỏi anh có nơi nào sửa đồng hồ hay không. Lúc ấy anh nói cho em địa chỉ, em nói em không biết đường, dứt khoát đưa cho anh ba trăm đồng như là phí chạy làm việc, thay em đi một chuyến."
Gia Ngộ càng thêm không thể tưởng tượng: "Em còn từng đưa tiền cho anh?"
Mục Phách yên lặng thở dài, đâu chỉ ba trăm, trước đó cô tổng cộng cho anh một ngàn đồng, đều giống như là cho kẹo vậy.
Xem ra cái gì cô cũng không nhớ rõ.
Lúc trước cô nói cô có bệnh hay quên rất nặng, thường xuyên sẽ quên đồ vật đặt ở đâu, đại học có vài cái thẻ ngân hàng, mỗi cái để một nơi, đến lúc muốn tìm đều tìm không thấy, thay cái mới cũng đều lại làm mất.
Mục Phách khi nghe còn không tin, bây giờ mới thật sự tin.
"Tắc quá."
Gia Ngộ ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn Mục Phách hậm hực mà cười: "Ba em nói không ai không thích tiền. Thời điểm em cho anh tiền là không có ác ý! Em chỉ là," Cô vắt hết đầu óc, rốt cuộc nghĩ ra một từ để hình dung, "Em chỉ là muốn biểu đạt thiện ý." Tuy rằng có điểm tục, thậm chí là vũ nhục.
Mục Phách không khỏi buồn cười: "Anh biết."
"Anh biết?"
"Ân." Mục Phách tận lực làm ngữ khí của mình trở nên sinh động thú vị một chút, "Hơn nữa nội tâm anh cũng không có yếu ớt như vậy, rốt cuộc tiền cũng là do sức lao động của anh kiếm được, em nói có đúng không?"
Gia Ngộ ôm ngực, tiến vào trong lòng anh, tiếng nói phát ra từ nội tâm: "Mục Phách, anh thật sự tốt quá đó."
"Em lúc trước còn từng nói anh xấu."
Gia Ngộ mạnh mẽ giảng hòa: "Con người không hoàn mỹ, lại tốt lại xấu mới là tồn tại chân thực."
"Anh đây thật cảm ơn sự khích lệ của em."
Gia Ngộ cười hắc hăc: "Được rồi, em lại hỏi anh vấn đề cuối cùng."
"Hỏi đi. Vấn đề cuối cùng, nói xong chúng ta liền đi ngủ."
"Năm ngoái em hỏi anh là ai, anh vì sao không trả lời tin nhắn của em?"
Mục Phách nghẹn ra một câu trả lời: "Anh cảm thấy về sau chúng ta cũng không có gặp mặt, nói cho em cũng không có tác dụng gì, nên liền không nói."
"Nhưng chúng ta hiện tại không chỉ có kết hôn, còn có hài tử." Tuy rằng có mang theo chút ít giao dịch giả dối.
Mục Phách ôn nhu nói: "Cho nên nói thế sự khó lường."
Gia Ngộ im lặng một lúc lâu nói:"Em còn một vấn đề muốn hỏi."