Văn Trọng sắp xếp cho Mục Phách làm việc ở một khách sạn năm sao thộc Bắc Thành Đông. Nơi đó nhân sự bộ phận chủ quản mang thai nên từ chức, trống mất một chỗ, Mục Phách liền được nhận vào.
Ngày nhận việc, Gia Ngộ muốn đi cùng, Mục Phách cự tuyệt.
"Tại sao chứ? Lí lịch của cậu không tốt, mấy tên đồng nghiệp chắc chắn không phục. Tớ phải giúp cậu ra oai phủ đầu mới được chứ?"
"Gia Ngộ, cậu giúp tôi đã đủ nhiều rồi."
"Thật sự không muốn tớ đi sao?"
"Không cần."
Mục Phách hiếm lắm mới bày ra vẻ mặt cường ngạnh thế này, Gia Ngộ mếu máo: "Thôi được, tớ đây sẽ tìm cơ hội đi nhìn trộm cậu, như vậy được là được rồi."
Mục Phách ra cửa sau, Gia Ngộ vì nụ cười của hắn mà phát ngốc một lúc.
Mấy ngày này Mục Phách vẫn luôn ở nhà chờ đợi, vì vậy mà người giúp việc trở nên vô nghĩa. Hắn cái gì cũng biết, cũng tinh tường, dường như chưa bao giờ có thứ gì có thể làm khó hắn. Hiện tại bây giờ trong nhà chỉ còn có một mình Gia Ngộ, cô có chút không quen.(*)
(*)Ừm đoạn này mình edit không được mượt lắm, chỉnh mấy lần rồi vẫn không biết làm sao. Đại khái là mấy nay bạn học Mục Phách của chúng ta ở nhà chờ Gia Ngộ sắp xếp công việc cho (Gia Ngộ hứa với Mục Phách), nên không cần người giúp việc tới giúp nữa (tại ảnh tự lo việc nhà được). Ở với chồng quen thân rồi, bây giờ Mục Phách đi làm, Gia Ngộ thấy không quen:))
Ăn xong bữa sáng Mục Phách làm, Gia Ngộ tập yoga khoảng nửa tiếng, sau đó ghé vào đệm, nằm nghịch điện thoại.
Có tin nhắn mới.
Là của Viên Viện gửi, nội dung như sau: "Thẩm Hành về nước."
(đoán đúng rồi đó mọi người, thanh niên bị ghét bỏ trong truyền thuyết xuất hiện rồi đó:)))
Gia Ngộ lầm bà lầm bầm: "Thẩm Hành về nước? Sao mình lại không biết chứ."
Thẩm Hành là bạn từ nhỏ của Gia Ngộ, hai người cùng nhau lớn lên, tiểu học sơ trung cao trung đều là bạn cùng lớp cùng trường, tận đến khi năm hai cao trung Thẩm Hành xuất ngoại du học, hai người mới có thể cắt đứt được cái loại quan hệ định mệnh này.
Gia Ngộ không trả lời tin nhắn của Viên Viện, đem điện thoại ném trên bàn, đi tắm.
Trưa hôm đó, Thẩm Hành đến tìm Gia Ngộ. Cô gửi cho Mục Phách một tin nhắn báo rằng tối nay mình không về ăn cơm, không đợi trả lời, Gia Ngộ liền giẫm lên giày cao gót mà đi ra cửa.
Thẩm Hành chọn quán ăn Tứ Xuyên mà thời sinh viên Gia Ngộ rất thích. Lúc Gia Ngộ đến nơi, hắn đã gọi sẵn đồ ăn.
"Đều là những món cậu thích ăn cả."
Thấy đối phương đang không chút khách sáo ý tứ mà ôn lại chuyện cũ, Gia Ngộ bỏ túi xách xuống, không đáp lại câu nói kia của Thẩm Hành, đi thẳng vào vấn đề, "Tối qua cậu về nước sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Hành nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, bày ra biểu tình hài hước mà Gia Ngộ rất quen thuộc, hắn cười, "Đang trách tôi không nói cho cậu sao?"
Gia Ngộ đang nhai vài hạt đậu, kỳ quái hỏi lại hắn: "Tôi trách cậu làm gì? Chẳng phải cậu đang nói cho tôi biết đây sao?"
Thẩm Hành hơi nghẹn lại, nhếch chân lên, bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Văn Gia Ngộ, cậu đúng là một chút cũng không thay đổi."
"Cũng vậy thôi."
"Nói đi". Thấy cô thái độ lười nhác, Thẩm Hành không muốn mình lại bị nghẹn họng như lúc nãy. Hắn tháo mắt kính xuống, biểu tình sắc bén, ngữ khí hùng hổ dọa người, "Khi nào kết hôn? Đối phương là ai? Bối cảnh ra sao? Làm sao cậu biết hắn ta? Vì cái gì...lại không nói cho tôi biết??"
Phản ứng đầu tiên của Gia Ngộ trước đống câu hỏi trên là, "Hỏi nhiều quá đi mất."
"Đừng có đánh trống lảng."
Gia Ngộ hít sâu một hơi, biết không thể gạt được chuyện này, liền trả lời từng câu từng câu một: "Mới kết hôn bốn ngày trước. Cậu ấy tên là Mục Phách, một nghèo hai trắng tay. Bố mẹ mất cả rồi, ở cùng với bố mẹ nuôi. Tôi cùng cậu ấy là bạn học thời cao trung (bạn học cấp 3), hai người gặp lại ở Nam Thủy Trấn.
Thẩm Hành càng nghe càng phát hỏa, đến chữ nào đó thì thật sự bùng nổ, "Bạn học cao trung?? Tôi làm sao lại không biết cậu có loại bạn học cao trung này?? Cậu đối với tôi bày ra mấy lời nói dối sứt sẹo này có ý nghĩa gì chứ!?"
"Tôi không có nói dối." Gia Ngộ nghiêm túc nói.
"Cậu xuất ngoại không bao lâu thì ba ba đưa tôi về quê. Tôi học cao trung ở Nam Thủy Trấn, lúc đó Mục Phách là bạn cùng lớp với tôi. Thành tích của cậu ấy đặc biệt tốt, cả ba năm đều là học bá cả."
(*) cái từ học bá này dịch ra không được thuận tai lắm. ý là nó hơi dài dòng. nghĩa nôm na là mấy bạn học giỏi chơi thể thao giỏi làm cái vẹo gì cũng giỏi mà chúng ta vẫn hay gọi là senpai ý.
Điều Gia Ngộ không nói chính là, cô và Mục Phách tuy cùng lớp, nhưng bọ họ dường như chưa từng xảy ra chuyện gì dính dáng đến nhau cả. Nói đúng ra, lúc đó cô chẳng chơi thân với ai cả, một mình suốt ba năm, tốt nghiệp quay lại cao trung lấy bằng tốt nghiệp rồi thôi, tựa hồ không có gì gọi là quá gắn bó cả.
Ánh mắt Thẩm Hành hơi lóe lên, hắn uống một ngụm nước lớn, đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút, liền nói tiếp, "Cậu còn chưa trả lời tôi. Tại sao kết hôn lại không nói cho tôi biết?"
Lúc Thẩm Hành nói biểu tình gần như là nghiến răng nghiến lợi. Gia Ngộ ngược lại chẳng quan tâm. "Cũng có phải chuyện gì lớn đâu? Cậu có ở đây đâu? Tôi báo rồi cậu có bay về đây uống rượu mừng được đâu?"
"Văn Gia Ngộ!"
Gia Ngộ tỏ vẻ khiếp sợ, khoa trương mà vỗ ngực, "Cậu làm cái gì vậy? Sợ hết hồn rồi đây này."
Thẩm Hành gọi tất cả là năm món, đều là món Gia Ngộ từng thích ăn, cô liếm liếm môi, tiếc nuối nói: "Toàn là đồ cay thôi. Dạ dày tôi thật sự không thể ăn được đống đồ này aizz..."
Thẩm Hành lửa giận nháy mắt tắt hơn phân nửa, hắn hơi giật mình, "Dạ dày làm sao vậy?"
"Hồi cao trung ăn cay dữ quá, giờ dạ dày hỏng rồi."
Thẩm Hành đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, "Tại sao cái gì cậu cũng không chịu nói cho tôi hết vậy? Lớn như vậy rồi còn không biết chiếu cố bản thân."
Gia Ngộ gắp một miếng thịt, "Nói cho cậu cũng vô dụng nha."
Thẩm Hành không biết nói gì nữa, hắn định hỏi một năm kia cô rốt cục đã xảy ra những chuyện gì. Cô lại từ từ ăn cơm, không chịu nói nữa.
Giây phút này, Thẩm Hành bỗng chốc nhận ra, khoảng cách giữa hắn, không vì hắn trở về mà thu hẹp.
Ngược lại cách nhau càng ngày càng xa.
(giờ mới nhận ra hả?:"))
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
hmm, thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều vì để mọi người phải chờ đợi, tớ cúi đầu tạ lỗi T_T
nhân đây chắc cũng phải nói cho xong một vài chuyện, một lần và mãi mãi luôn keke.
thứ nhất là về việc xưng hô của Phách Ngộ nhà chúng ta, tớ đã lựa chọn là "cậu - tớ". một số bạn có vẻ không thích điều này cho lắm. mấy bạn bảo là có thể dùng "anh - em" hoặc "tôi - em". tớ đã nghĩ về điều này khá nhiều, nhưng sau một khoảng thời gian đắn đo, tớ quyết định sẽ không đổi. tớ cảm thấy đối với mối quan hệ của Phách Ngộ hiện giờ, Mục Phách sẽ không gọi Gia Ngộ một tiếng "em" đâu (tớ thấy ảnh lúc này nhát quá, lại còn thê nô), mà Gia Ngộ chắc cũng vậy. thêm nữa là qua chương này các cậu biết thêm hai người ấy là bạn học rồi nè tadaaaaaaa. nên là tớ nghĩ chúng ta sẽ để dành "tôi - em" và "anh - em" cho ngày mối quan hệ của họ chuyển biến bằng một sự kiện hường lè nèee (sắp đến rồi ý ;)) ủa với cả các cậu không thấy là khi đắp chăn tạo em bé kêu cậu tớ kích thích lắm shaoooooooooooo?
tớ xin lỗi vì hơi phấn khích quá TvT
thứ hai, tớ có thể khẳng định với một số cậu ở đây rằng khi tớ edit gió nam thổi, chưa có nhà nào làm bộ này cả, và có lẽ trong quá trình tớ chìm trong bể lười, ai đó đã edit lại và vượt, có thể, nhưng đừng nghĩ rằng tớ edit sau để kiếm fame theo, heol TT_TT
quay lại với Phách Ngộ nhà chúng ta, aizzz chương này có nhiều thứ để nói nèee. nam phụ, quan hệ hồi đi học, và một năm bế tắc bí ẩn của Gia Ngộ nữa:)) sắp đến sự kiện hào hứng gây tụt mood rồi nè mọi ngườiiiiiii
nói thật đó, hồi đọc convert tớ hơi bị tụt mood vì nó luôn:"))
aizz tớ làm chương này từ hồi đầu tháng năm, làm được một nửa rồi mà đuối quá để đến tận giờ.
một phần là chương này chỉ có chút xíu thính Phách Ngộ ở đầu, sau đó toàn bạn nam phụ Thẩm Hành, chả có hứng, heol...