Đứa nhỏ sinh ra vào ngày mùng 8 tháng 8, sớm hơn hai ngày so với dự tính.
Sinh đẻ thuận lợi, 3.6kg, con trai.
Gia Ngộ tỉnh lại, chỉ thấy Mục Phách. Anh hỏi cô có khó chịu ở đâu không, lại hỏi cô có muốn uống nước hay không, vấn đề một cái lại tiếp một cái, cô bất đắc dĩ, suy yếu mà nói: "Quá nhiều vấn đề đi, trước đem con lại đây cho em xem chút."
Lại là Văn Trọng ôm đứa nhỏ lại.
"Nhìn tôn tử của ta xem, đẹp mắt hay không?"
Thấy ông thần thái phi dương, Gia Ngộ hồ nghi mà vẫy vẫy tay, "Ba hạ thấp xuống chút."
Văn Trọng dứt khoát ngồi xuống, đem đứa trẻ trong lòng ngực đưa ra: "Con ôm nó một cái đi."
"Con mệt lắm, không có sức."
Nói xong, Gia Ngộ đem ánh mắt đặt trên người đứa nhỏ, cô theo bản năng nhíu mày, "Mặt nhăn dúm dó. Thật xấu."
Bỗng nhiên biến thành con mèo bị dẫm phải đuôi, Văn Trọng trừng mắt, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, sợ ông đứa nhỏ nghe được: "Con mới xấu!"
Gia Ngộ cảm giác địa vị của mình trong gia đình thẳng tắp trượt xuống, cô bắt lấy tay của Mục Phách, hỏi anh: "Em xấu sao?"
Mục Phách nói: "Xinh đẹp."
Văn Trọng hừ mạnh một tiếng.
Gia Ngộ không cam lòng yếu thế, đối với đứa nhỏ trong lồng ngực của ông gọi: "Trứu Trứu."
Như có điều cảm ứng, đứa nhỏ nhìn về phía cô.
Gia Ngộ đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ giống như trở nên đáng yêu, trước mắt lập tức sáng ngời: "Ha! Nó cũng thích cái tên này!"
Văn Trọng nhíu mày: "Trứu (nhăn) trong từ nào?"
Mục Phách nghe hiểu, anh nhỏ giọng nhắc nhở: "Hẳn là Trứu trong nếp nhăn."
"Vớ vẩn!"
Gia Ngộ cố ý kích ông, lại kêu: "Trứu Trứu."
"Trứu Trứu" lại lần nữa xoay mặt về phía cô.
Gia Ngộ cười to một trận, Văn Trọng tức quá trực tiếp ôm đứa nhỏ ra khỏi phòng bệnh.
Một hồi sau khi Văn Trọng rời khỏi, Gia Ngộ mới bắt đầu mệt đến mồ hôi chảy ròng ròng, cô nằm lại giường, còn cố tích cực hỏi anh: "Mục Phách, anh cảm thấy cái tên Trứu Trứu có dễ nghe hay không?"
Ngay từ đầu có cảm thấy hơi kỳ quái, không biết tại sao, sau khi Gia Ngộ kêu một lần như vậy, Mục Phách lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Anh gật đầu: "Dễ nghe."
Gia Ngộ che lại ngực vui vẻ cười: "Tại sao anh luôn theo em vậy?"
Mục Phách nói thẳng: "Đây không phải là đương nhiên sao?"
"...Anh lại gần chút, cong lưng xuống."
Chờ Mục Phách hạ thân cong lưng, Gia Ngộ mới động tác chậm rì rì mà ôm eo anh, "...Đau."
Mục Phách nghe xong đau lòng không chịu được, đỡ cô nằm xuống, lại kéo chăn lên, luống cuống tay chân đem cô chọc đến vui vẻ, cười không ngừng nói: "Bây giờ không đau, anh đừng lo lắng."
"Vậy khẳng đinh vẫn có chút cảm giác."
Gia Ngộ lại chú ý đến một vấn đề khác: "Tay anh làm sao vậy?"
Mục Phách cũng không giấu, trực tiếp nói cho cô, lúc cô trong phòng sinh, anh ở bên ngoài chờ, quá sốt ruột, lo lắng đến mức moi hỏng một cái móng tay.
"Thật ngốc."
"Nếu không em thổi thổi đi?"
"Có thể hữu dụng sao?" Gia Ngộ liếc xéo anh một cái, "Anh có thấy ấu trĩ hay không hả?"
Nhưng cuối cùng, rốt cuộc vẫn là thổi.
...
Bởi vì sinh đẻ thuận lời, chỉ trong vòng chưa đến một tuần Gia Ngộ liền xuất viện về nhà.
Nhưng mà không phải trở về chung cư của cô mà là Văn gia. Văn Trọng đã an bài tốt tất cả mọi chuyện, Nguyệt tẩu, người phụ trách dinh dưỡng, đầy đủ mọi thứ.
"Nhưng mà chỗ này cách khách sạn Bốn mùa xa."
Ở một tháng, đi đi lại lại, Mục Phách sẽ vất vả.
Văn Trọng lại tức giận đến không chịu được, vỗ bàn: "Con nói xem cách có hai con phố mà xa cái gì hả?"
Gia Ngộ đúng tình hợp lý nói: "Nếu kẹt xe vẫn sẽ chậm trễ đó!"
"...Ba nói con nếu không được." Văn Trọng phất tay, "Vậy để nó về chung cư ở."
"Hừ, ba nghĩ tốt thật."
Văn Trọng: "..."
Ông tự nói với chính mình, ngàn vạn lần không cần cùng với phụ nữ vừa sinh hài tử so đo.
Vừa lúc Mục Phách đi vào, khói bụi chiến trường tan hết, anh sửng sốt, cho rằng cha con hai người lại vì tên của đứa nhỏ mà tranh chấp, lại mở miệng hỏi: "Vậy nên đứa nhỏ tên là gì?"
"Trứu Trứu."
"Thanh Nhượng."
Hai người trăm miệng một lời, Mục Phách hiểu ra, xem ra còn chưa có nhất trí ý kiến được.
Anh xoa xoa ấn đường: "Nếu không như thế này, hai người đều nhường một bước, lấy cái tên tổng hợp lại từ hai tên đi."