Mặc dù nói là ăn xong liền ra ngoài nhưng Gia Ngộ lại thay đổi ý định, chính là lôi kéo Mục Phách cùng nhau tắm uyên ương. Cọ tới cọ lui đã là 9h tối.
Siêu thị 10h rưỡi đóng cửa, thời gian còn kịp, chính là nguyên liệu nấu ăn không còn tươi. Mục Phách chọn lựa cả nửa giờ mới chọn được mấy túi rau quả nhìn qua cũng không tệ lắm.
Gia Ngộ hỏi anh: "Như vậy là đủ rồi sao?"
Mục Phách ừ một tiếng: "Ứng phó tạm thời ngày mai là đủ." Còn thịt thì tan tầm trên đường về nhà anh có thể mua sau.
Gia Ngộ nhìn quầng thâm dưới mắt anh, do dự mà cắn móng tay: "Anh đi làm mệt lắm đúng không?"
"Vừa mới nhận chức khó tránh khỏi công việc tương đối nhiều." Mục Phách không nghĩ nhiều, "Nhưng mà anh có thể ứng phó được, em yên tâm đi."
Quả nhiên là như vậy.
Gia Ngộ thở dài, tự phê bình nói: "Anh đi làm cả ngày mệt như vậy, về đến nhà còn phải mua đồ ăn, nấu cơm không nói, tắm rửa xong còn không thể nghỉ ngơi cho tốt, làm tình lại tốn thể lực như vậy...Ai, em thật là không hiểu chuyện."
"Anh sợ cái gì chứ?" Nói là nói như vậy nhưng thanh âm cũng nhỏ xuống, cô nhìn xung quanh, "Bên cạnh đâu có ai."
Cô nói câu kia, Mục Phách cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ chọn ý cuối cùng để đáp: "Em không có không hiểu chuyện, những việc đó đều là anh tự nguyện làm."
Giặt quần áo, mua đồ ăn, nấu cơm, bao gồm...làm tình, đều là anh nguyện ý làm.
Gia Ngộ đương nhiên nghĩ là anh an ủi mình. Cô chọn từ trong xe đẩy chọn một túi nước cà chua ra ước lượng, khóe miệng cong lên, đôi mắt tỏa sáng: "Mục Phách, nếu không anh dạy em nấu ăn đi."
Cô cười lên rất đẹp làm cho Mục Phách không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh nhìn sang chỗ khác nói: "Mấy việc đó nếu anh không làm thì cũng sẽ có a di làm." A di chỉ là mấy ngày nay có việc bận mà thôi, chờ xử lý xong việc trong nhà, bà sớm hay muộn cũng sẽ trở lại.
Gia Ngộ ý nghĩa tranh cao thấp hừng hực bốc lên, cô híp hai mắt: "Anh nói tay nghề của em so với a di kém hơn."
Mục Phách vội xua tay phủ nhận: "Đâu có."
Vậy còn được. Sắc mặt Gia Ngộ thay đổi so với trời tháng chín còn nhanh hơn, cô cười tủm tỉm nói: "Vậy tóm lại anh dạy em nấu ăn. Chờ em học xong liền làm cho anh ăn."
Mục Phách ngứa tay, không nhịn được sờ sờ đầu cô nói: "Được."
Chỉ là Gia Ngộ không cảm nhận được cảm xúc của anh ở phía sau, cô vui tươi hớn hở mà chọn 4 hộp áo mưa dự phòng ở bên cạnh: "Để dự phòng."
Mục Phách: "..."
Nếu anh có thể vô tâm vô phế giống cô thì tốt rồi.
***
Về đến nhà, nghĩ đến tinh lực của Mục Phách là hữu hạn, Gia Ngộ khó có khi ngủ đến quy quy củ củ, không dám cựa quậy.
Nhưng như vậy thật ra Mục Phách có chút không quen.
Nếu như trước đây, thân thể thơm tho mềm mại luôn là dán lên người anh, thường đem anh làm đến cho mất hết lý trí, cảm giác khí huyết đều dồn xuống hạ thân...
A, tối nay gió thổi hơi lạnh.
Lại một lần nữa cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh, Gia Ngộ quay đầu nhìn về phía Mục Phách. Ngày thường anh ngủ rất an tĩnh, không thích trằn trọc, cũng không có thói quen xấu ngáy ngủ hay nghiến răng, anh hôm nay quá mức khác thường.
"Anh không ngủ được sao?"
Trong bóng đêm, bả vai Mục Phách cứng đờ: "Anh làm em tỉnh à?" Anh hẳn là không làm ra động tác gì quá lớn mới đúng.
"Không phải." Gia Ngộ lắc đầu, tóc ma xát trên gối đầu phát ra những tiếng vang sàn sạt, "Tiếng hít thở của anh so với bình thường nhanh hơn một chút, cũng nặng hơn một chút."
Gia Ngộ có một cái tật xấu không thể nói tốt nhưng rất phiền toái. Cô thích ở những thời điểm thực an tĩnh chuyên chú đi nghe một chút âm thanh, càng nghe âm thanh này ở bên lỗ tai cô lại càng vang, thậm chí sẽ vang đến mức ảnh hưởng suy nghĩ của cô. Trừ khi bắt buộc bị dời đi lực chú ý, nếu không cô sẽ trở nên rất nóng nảy.
Mục Phách theo phản xạ có điều kiện mà thả nhẹ tiếng hít thở: "Như vậy được chưa?"
Gia Ngộ sâu kín mà thở dài một tiếng: "Em biết anh muốn làm tình, nhưng là hôm nay không được, em nói rồi không thể làm anh quá mệt mỏi."
Mục Phách cứng họng, sau một lúc lâu mới nói: "...Anh không có."
Gia Ngộ như là không nghe được anh trả lời, tiếp tục tự quyết định: "Hơn nữa em đến ngày, thực sự là không được."
Mục Phách một lúc lâu sau cũng không có phản ứng.
Gia Ngộ tưởng rằng anh đã ngủ, ai ngờ bụng nhỏ đột nhiên ấm áp, hóa ra anh đặt tay lên bụng cô.
"Như vậy có tốt hơn chút nào không?"
Thực ra hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa Gia Ngộ cũng chưa từng bị đau bụng kinh. Nhưng thần kỳ chính là khi Mục Phách đặt tay lên bụng nhỏ của cô, trong nháy mắt cô thế nhưng lại cảm nhận được trăm ngàn lần chữa khỏi.
Gia Ngộ nắm chặt áo ngủ trước ngực: "Khá hơn nhiều rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Không khí lại trở nên im lặng.
"Mục Phách," Gia Ngộ đánh vỡ trầm mặc, "Nếu không, em dùng địa phương khác giúp anh được không? Anh không cần động, em tới là được. Dù sao em không phải làm việc, mệt một chút cũng không sao."
"Thật không phải, anh...anh không phải là cái loại người háo sắc như vậy."
Gia Ngộ nghẹn cười, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng bộ dáng của Mục Phách đỏ mặt tía tai. Cô cố ý thở ngắn than dài: "Vậy ý anh là em háo sắc."
Mục Phách: "..."
Gia Ngộ thấy kỳ quái tại sao anh không giống như lúc ở siêu thị cãi lại mình, một thân thể ấm nóng đột nhiên tới gần, cả người cô đều bị anh ôm ở trong lòng ngực.
Anh nói: "Anh đơn thuần là muốn ôm em ngủ thôi."
Mỗi lần làm tình xong, Gia Ngộ đều sẽ mệt đến mơ mơ hồ hồ. Lúc đó, anh có thể yên tâm lớn mật mà ôm cô đi vào giấc ngủ, không sợ cô kháng cự, cũng không sợ làm cho cô sợ hãi. Đêm nay không có lý do mệt mỏi, trong lòng thiếu đi ôn hương nhuyễn ngọc, rất là trống vắng, thế cho nên làm anh không thể tĩnh tâm được.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy."
Gia Ngộ ôm lại anh, "Này là việc nhỏ, anh có thể nói thẳng."
Mục Phách cười không tiếng động, lại bất động thanh sắc mà ở trên đỉnh đầu cô hôn một cái, nhẹ đến mức làm cô tưởng anh cọ cằm trên đầu mình.
Ngoài cửa sổ ý thu rất đậm, trong ổ chăn đôi nam nữ dựa sát lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể tăng lên, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.