Thấy anh chật vật mà đi phòng bếp, tai đỏ ửng lên, cô ngây người vài giây, nghĩ thầm, khả năng là dì Trần Khanh chưa có nói hết, hai chữ là có thể khái quát rồi.
Muộn tao.
(Muộn tao: bề ngoài thì lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm thì lại nhiệt tình như lửa)
Rõ ràng là anh làm, lại cố ý nói rằng người khác làm, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, tính cách lại vô cùng tinh tế, rõ ràng mạnh miệng lại kiêu ngạo thế không phải là muộn tao sao?
Sau khi miếng quýt cuối cùng nuốt xuống bụng, Gia Ngộ liền đến bên cạnh Trần Khanh "Dì à, có phải bình thường đều là Mục Phách nấu cơm không ạ?"
"Đúng vậy, cơm trưa của nó, đều là do nó tự làm."
Quả nhiên.
Gia Ngộ nhấp môi cười cười: "Bạn ấy thoạt nhìn không phải là người sẽ nấu cơm a." Đôi tay của Mục Phách thon dài, đến vết chai mỏng cũng hiếm có ngay cả cô nhìn cũng thấy thật hâm mộ.
"Nó mặt lạnh tâm nóng, nhìn có vẻ không thân thiện, nhưng thật sự rất biết cách chăm sóc người khác, bởi vì tâm lý cưỡng bách nên chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, hoàn hảo mới được. À, nó còn có bệnh sạch sẽ, cho rằng máy giặt giặt không sạch đều giặt tay quần áo của mình, thật giống y như ba nó!"
Gia Ngộ yên lặng mà ghi nhớ hết thảy, cô hỏi "Chú không ở nhà sao ạ?"
"Đi công tác rồi cháu, chắc phải vài ngày." Trần Khanh đột nhiên nhớ ra một chuyện "Hai ngày nữa, dì muốn đi tìm ba nó, Tiểu Ngộ phiền con qua đây cùng hắn ăn chung một bữa cơm nhé."
Tính tình Mục Phách ít nhiệt tình, bạn bè rất ít, chỉ chơi thân với một bạn học nam thì đến lớp mười hai ba cậu bạn kia chuyển nơi công tác liền dọn đi rồi. Trần Khanh không muốn Mục Phách biến thành một con mọt sách quái gở, rõ ràng rất biết cách quan tâm người khác, lại chỉ vì vẻ bề ngoài lạnh lùng mà không có bạn bè thật không đáng giá! Gia Ngộ lớn lên thật xinh đẹp, tính tình cũng khá tốt, cũng khá hợp ý bà, hai bên gia đình lại ngay cạnh nhau, bà đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Còn vấn đề yêu sớm của bọn trẻ....
Thật sự mà nói, Trần Khanh không quá lo lắng về vấn đề này, bà cùng ba của Mục Phách cũng là yêu nhau từ khi cấp ba, yêu đương không phải vấn đề không tốt, mấu chốt chính là yêu ai. Con trai bà, bà hiểu rõ nó sẽ không xao lãng việc học tập; việc học của Gia Ngộ bà cũng không lo lắng bởi con trai bà sẽ không bàng quan vấn đề học tập của người nó yêu.
"Dạ, được ạ!".
Gia Ngộ đương nhiên sẽ đồng ý. Cô tới Nam Thủy Trấn không có gì không hài lòng, chỉ có vấn đề ẩm thực luôn là mối mọt trong lòng cô. A di trong nhà vì đã chăm sóc người già lâu rồi nên nấu đồ ăn đều vô cùng...thanh đạm, cô lớn lên ở Bắc thành, thật sự không ăn quen được.
Trần Khanh... không đúng là đồ ăn của Mục Phách làm mười phần phù hợp với sở thích ăn uống của cô, cô ước gì mỗi ngày đều có thể tới ăn trực nên làm sao từ chối được chứ?
Lại cùng tâm sự với Trần Khanh một hồi lâu, bầu trời bên ngoài chuyển tối, hương thơm từ trong bếp cũng theo gió thổi tới hai người, Gia Ngộ hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!"
Trần Khanh cũng có chút trẻ con mà động động chóp mũi "Hương vị thích hợp vào mùa đông nha."
Đôi mắt Gia Ngộ sáng ngời, cô thích ăn cái này a.
"Vào ăn cơm thôi."
"Ừ."
Gia Ngộ vô cùng ân cần mà chạy tới xếp chén đũa giúp Mục Phách, không chậm chạp cũng không hấp tấp, làm thật cẩn thận, Mục Phách không khỏi nhìn cô nhiều một chút.
Nhưng rất nhanh liền thôi.
Anh không dám để Gia Ngộ phát hiện.
Bởi vì anh có chút... ngượng ngùng.
Lúc ăn cơm, không biết thế nào Mục Phách lại ngồi đối diện với Gia Ngộ, nhưng thật ra Gia Ngộ thường ở lúc anh quan sát phóng khoáng mà khen thức ăn anh làm thật ngon.
Canh cá ăn vào mùa đông, vừa chua vừa cay, nước canh đặc sệt, mắt rồng được trang trí bằng sả, hỗn hợp cùng với chanh, muốn bao nhiêu vị có bấy nhiêu vị, Gia Ngộ có thể uống được ba chén canh lớn.
"Lần sau" Gia Ngộ ăn cay nên chóp mũi cô hơi đỏ "Lần sau mình có thể ăn xoa nấu cơm được không?"
Mục Phách tay cầm đũa, ừ một tiếng nhỏ đến mức tưởng chừng không thể nghe được, mấy cọng tóc trên đỉnh đầu lất phất bay theo gió.
Gia Ngộ cười, cảm thấy Mục Phách thật đáng yêu.
Sự nghiêm túc của anh thật đáng yêu.
...
Sau khi ăn xong, Mục Phách đưa Gia Ngộ về nhà.
Lúc đi trên cầu, Gia Ngộ đi chậm lại "Những đồ ăn trong hộp tiện lợi đó, hương vị thật ngon, mình cũng rất thích ăn!"
"...Ừ," may mà có ánh trăng che khuất, Mục Phách không tự nhiên mà sờ sờ lỗ tai "Vậy là tốt rồi."
Gia Ngộ khoác tay ở phía sau, cô dõi mắt nhìn cặp sách trên vai Mục Phách, là kiểu dáng đơn giản, có màu đỏ, ở khóa kéo còn treo một con thú nhồi bông, thú nhồi bông đó là cô rút thăm trúng thưởng khi mới vào trường cấp ba, cô rất nhớ những tình bạn cũ, dùng hai ba năm rồi cũng không thay đổi.
"Cảm ơn cậu, Mục Phách."
Mục Phách nhìn về phía cô, phát hiện chính mình không nhịn được mà choáng váng: chớp mắt mấy cái. Mỗi lần như vậy, anh đều cho là sự nông cạn của mình mà thôi, ai ngờ một lần rồi lại nữa đều không phải là ngoại lệ, lần nào cũng bị gương mặt xinh đẹp kia hấp dẫn.
"Không cần cảm ơn mình, cậu đã trả tiền công rồi."