Một tuần sau, tôi chia tay với bạn trai, tôi cúi đầu nói xin lỗi. Cậu ta hỏi tôi tại sao? Tôi nói sắp lên lớp 12 rồi, tôi muốn cố gắng học hành, muốn thi vào trường đại học Bắc Kinh. Cậu ta chỉ cười nói, “Vậy cùng nhau cố gắng”. Tôi không biết chúng tôi có tính là chia tay trong hoà bình không?
Năm lớp 12, tôi rất ít về nhà, cơ bản mà nói thì một hai tháng mới trở về một lần. Có lúc có thể gặp được Chu Cẩm Trình, lúc thì không.
Nếu gặp thì cũng chỉ nói đôi ba câu, nội dung nói chuyện cũng chỉ vụn vặt. Càng lúc anh càng bận rộn, như là nhân viên ngoại giao chính thức vậy. Tôi từng thấy anh một lần ở trên TV, nghiêm nghị vừa phải, nụ cười thân thiện. Tôi tìm đoạn tin tức kia trên mạng bằng mọi cách rồi chép vào đĩa, sau này thỉnh thoảng sẽ lấy ra xem.
Tôi dốc toàn lực để thi đại học, kết quả cũng không ngoài dự đoán là mấy. Lúc điền bản nguyện vọng, tôi không có hỏi ý kiến Chu Cẩm Trình. Ngày điền xong nguyện vọng, lớp tổ chức ăn mừng và ca hát, cả đám ăn chơi thoả thích ở quán karaoke. Tôi cũng cùng mấy người bạn uống bia ở phòng ngủ trước đó, lúc đi ca hát ai nấy cũng đều có chút say.
Nhìn đám bạn rôm rả vui đùa, lòng tôi cũng thả lỏng đôi chút. Bên cạnh có người đẩy tôi, nói: “Thanh Thanh, di động của bạn reng kìa.”
Tôi lấy ra xem, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến tim tôi đập thật nhanh.
Tôi đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại. Chu Cẩm Trình hỏi tôi đang ở đâu?
“Đang cùng bạn bè đi hát karaoke.”
Anh đáp: “Lúc nào thì xong? Tôi đến đón em.” Nghe giọng điệu anh như đang thương lượng, muốn hay không cũng được.
Tôi cắn môi dưới, nói chỗ tôi đang hát, “Anh bây giờ có thể tới đón em không?”
Anh giống như cười, “Được.”
Tôi nói với mấy đứa bạn trong phòng là có chuyện phải đi trước, sau khi gian nan thoát thân, đến trước cửa KTV chờ Chu Cẩm Trình, chốc lát sau bỗng có người vỗ vai tôi, tôi quay đầu lại, là cậu học sinh trước đây tôi từng quen. Cậu ta nói: “Sao đi nhanh vậy? Em cũng chưa hát mà.”
“Em hát không hay lắm.”
Cậu ta cười ngượng ngùng, nói: “Anh cũng đăng ký vào đại học Bắc Kinh.”
“Viên Bách. . . . . . Thật xin lỗi.”
Cậu ta xua tay, “Ôi, em đâu có lỗi gì với anh. Nhưng mà, Phan Thanh Thanh, bốn năm tới chúng ta sẽ ở cùng một thành phố, nếu như em có chuyện gì cần giúp, hay muốn kiếm người tâm sự, hãy nghĩ đến anh đầu tiên nhé, được không”
Nếu như không có Chu Cẩm Trình. . . . . . Tôi có thể sẽ thích cậu nam sinh nhiệt tình tốt bụng này hay không? Dù đáp án thế nào, cũng chỉ là giả thiết, mà đã là giả thiết thì chẳng mang ý nghĩa gì hết. Bởi vì trong lòng tôi đã có Chu Cẩm Trình. Tình cảm của tôi đối với anh là ỷ lại, là e sợ, là ngưỡng mộ, là hy vọng xa vời. Và không người nào có thể thay thế được.