“Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.”
“Có thấy cảnh này quen thuộc không? Hình như không lâu trước đó đã xảy ra?” Màu trắng quen thuộc này, giống như màu sắc tiêu biểu của nhà họ Diệp. Bệnh viện người này vừa ra, kẻ khác lại vào, như không hề có biên giới, không có điểm tận cùng. Nhớ đến sự nồng hậu mà vợ chồng chú Diệp dành cho mình, trong lòng Hướng Viễn cũng buồn đau. Họ đều là người tốt, nhưng kết cục mùa Thượng đế dành cho người tốt lại không như ý nguyện của họ.
Mục đích trước đó của Hướng Viễn vốn là đến đây thăm chú Diệp, ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau một phen hỗn loạn xảy ra với bà Diệp, trời đã về khuya, sao có thể làm phiền bệnh nhân được.
“Khiên Trạch, bố cậu… phải nói cho chú biết việc này thế nào?”
Từ lúc ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Diệp Khiên Trạch vẫn không nói một lời. Hướng Viễn biết có khuyên cũng vô ích, những gì đau lòng thì vẫn đau lòng, cô muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết hơn là ngồi đó an ủi anh.
Diệp Khiên Trạch vùi mặt vào hai bàn tay, bàn tay của Hướng Viễn bị anh nắm chặt cũng chạm vào da thịt ướt lạnh. “Tôi cũng không biết. Hướng Viễn, tôi không biết phải làm sao, tôi thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ cả.”
“Vẫn không định nói tôi biết sự thật à?’ Cô nhận thấy người Diệp Khiên Trạch khẽ run rẩy nhưng anh vẫn lặng thinh.
Hướng Viễn nhìn về phía trước rồi khẽ nói như đang nói với chính mình: “Người cưỡng hiếp bà Diệp năm đó chắc là ông ta rồi”. Thậm chí cô còn không dò hỏi, mà nói như đang thuật lại một sự thật mà anh chẳng cách nào thốt ra. “Ông ta” là ai chắc mọi người đã biết rõ trong bụng.
Cuối cùng, anh đã cởi bỏ lốt đà điểu vô tích sự mà cô khinh thường nhất, hơi ngẩng đầu lên, bang hoàng nhìn cô.
“Có gì đáng kinh ngạc đâu? Đây cũng chẳng phải là câu đố khó giải cho lắm. Do tôi tự giải ra, không tính cậu nói cho người ngoài biết, yên tâm đi”.
Sự bình tĩnh của Hướng Viễn khiến cho Diệp Khiên Trạch thấy bí mật mình khổ sở che giấu bấy lâu lại bị bóc trần một cách thê thảm.
“Nhưng chuyện dì ấy bị… Cậu nghe ở đâu thế?”
“Bí mật là gì? Chỉ cần một người khác biết thì không còn là bí mật nữa. CỬ sổ chỉ hé mở nhưng thật ra gió đã tràn ngập căn phòng. Cậu cho là chỉ mình cậu biết nhưng kỳ thực rất nhiều người đều ngỡ rằng chỉ mình họ biết.Tôi chi không hiểu tại sao dì ấy lại có thể đối diện với loại biến thái như thế bao năm mà vẫn tỏ ra yên lành lặng lẽ?”
Diệp Khiên Trạch tuy vẫn tỏ ra khó mở miệng, song đã không còn định giấy giếm Hướng Viễn nữa. Anh như đang nhớ lại một cơn ác mộng sau khi nghe Hướng Viễn nói những gì cô biết. “Thực ra chuyện xảy ra như thế nào thì tôi cũng không còn rõ lắm, chỉ biết là bị mấy tên cặn bã… Khi ấy bố tôi còn ở Vụ Nguyên.Thời còn học cấp ba, ông và dì đã tâm đầu ý hợp, chỉ có điều ông về nông thôn, còn dì thì không.Về sau bố cưới mẹ tôi, sinh ra tôi và A Quân, những chuyện này cậu đã biết rồi.Lúc đó việc trở về thành phố thăm người thân đã thoải mái hơn nhiều. Lúc ông về thăm người nhà đã biết việc này, ông thấy do mình không có ở bên cạnh dì nên mới xảy ra việc đó.
Sau khi quay về, ông bèn thử nói đến chuyện quay về thành phố với mẹ, chẳng ngờ mẹ không nói năng gì mà chấp nhận ngay, còn chủ động đề nghị li hôn.Thế là bố tôi đã cưới dì.Nhưng tôi đoán ông không hề biết Diệp Bỉnh Văn là một tên trong đám khốn nạn đó. Tôi cũng chỉ mới biết rõ từ cái lần Diệp Bỉnh Văn dùng con dấu riêng của bố để rút năm mươi vạn…”
“Dì của cậu lấy trộm con dấu của chú Diệp vì muốn bịt mồm Diệp Bỉnh Văn ư?”, Hướng Viễn hỏi.
Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Tôi không biết. Dì không nói gì cả, cũng không nói Diệp Bỉnh Lâm dọa dẫm gì bà. Dì nói với tôi rằng, từ sau khi dì gả cho bố tôi, dì chỉ muốn sống yên bình nên mới từ bỏ việc truy tố Diệp Bỉnh Văn và mấy tên khác nhưng dì cũng bắt Diệp Bỉnh Lâm thề rằng từ nay về sau không được nhắc đến việc đó nữa, xem như chưa bao giờ có gì xảy ra”.
“Có thể sao?” Hướng Viễn cười khổ, thế nhưng tự lừa mình lừa người có lẽ sẽ thấy khá hơn.“Vậy Diệp Bỉnh Lâm nhắc lại chuyện cũ là vì cái gì, tiền hay là người?”
Diệp Khiên Trạch lại lắc đầu: “Ngoài ông ta ra thì chẳng ai biết. Nhưng ông ta nói về dì là ông ta bất mãn với cách bố tôi cứ nhốt Diệp Linh ở nhà suốt ngày, che giấu bệnh tình của nó. Ông ta nghĩ rằng A Linh phải được điều trị đàng hoàng. A Linh… A Linh có khả năng là con gái ông ta”.
Diệp Khiên Trạch cố kìm nén giọng nói đang run lên của mình: “Vì đám người hôm đó, thậm chí dì cũng không biết A Linh là con của ai trong số đó. A Linh có thể là con của Diệp Bỉnh Văn, cũng có thể không phải, Nhưng biết hay không thì có ý nghĩa gì?”
“Đương nhiên là có, chí ít thì cô ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận yêu cậu, cậu cũng không còn kiêng kỵ gì nữa. Khiên Trạch, đừng nói cậu không có tình cảm gì với cô ấy, bệnh của Diệp Linh có một nửa là do cậu”, Hướng Viễn luôn biết mình bình tĩnh, chỉ là lần này cô không ngờ, thì ra cô có thể tàn nhẫn với bản thân đến vậy. Vạch rõ mọi điều một cách rất lý lẽ, rất đủ chứng cứ như vậy không phải để toại nguyện cho kẻ khác, cũng không phải cố tỏ ra vẻ phóng khoáng, mà giống như đang tự thuật một sự thật rõ ràng mà ai cũng thấy.
Họ là họ và cô không năm trong số đó.Hồi ức trong những năm ấy của cô và Diệp Khiên Trạch không phải khởi đầu, cũng chẳng là kết thúc, mà là một ngoại truyện mà thôi.
“Tôi không hiểu.Dì của cậu không muốn làm rõ mọi chuyện vì dù kết quả có thế nào thì đó cũng là quá khứ, nhưng tại sao cậu không điều tra cho rõ? Trong những năm không biết liệu Diệp Linh có huyết thống thực sự của Diệp gia hay không, hà tất cậu cứ phải tránh né tình cảm của hai người? Sự ngăn cản của dì cậu là lý do sao?”
“Không, không phải thế, Hướng Viễn.”
Diệp Khiên Trạch nói dứt câu này, không biết nghĩ đến điều gì mà như thất thần, hồi lâu sau không nói.Câu hỏi này đã ám ảnh Hướng Viễn bao năm nên cô có đủ lòng kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời.
“Hướng Viễn, cậu hiếm khi rơi nước mắt đúng không? Nhưng tôi đã nhìn thấy quá nhiều nước mắt, quá nhiều rồi.Lúc nhỏ cùng sống với mẹ, bà là người phụ nữ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.Năm xưa, khi bố tôi muốn quay lại thành phố, chỉ một câu níu kéo mà bà cũng không nói, đến việc ly hôn cũng do bà đề nghị.Bố tôi đi rồi, bà cắt đứt mọi liên lạc như người bàng quan, cũng không cho phép bất cứ cơ hội đền bù nào.Người ta đều nói là do mẹ không yêu bố, trong lòng luôn mong nhớ đến người đàn ông khác”, anh vừa nói vừa quay qua nhìn Hướng Viễn. Hướng Viễn cũng nhớ đến bố mình, Hướng Vân Sinh, bỗng dưng thốt ra một tiếng cười lạnh lẽo.
Anh tiếp tục nói: “Trước khi bố đến đón tôi, bà rất ít khi nhắc đến ông trước mặt tôi, cũng chưa từng nhiếc móc gì. Lúc ấy tôi còn nhỏ, buổi tối vẫn cùng A Quân ngủ với bà, sáng hôm sau thức dậy, thấy gối của bà ướt đẫm. Lúc đầu, tôi không rõ là vì sao nhưng có lần nữa đêm thức giấc, thấy bà cắn chặt chăn đang lặng lẽ khóc, đến nỗi toàn thân đều run rẩy mà không hề có một âm thanh nào. Ai cũng nói bố tôi đi rồi bà không còn mong muốn gì hơn, song những giọt nước mắt ấy ngoài bà ra, liệu còn ai hay? Bắt đầu từ lúc ấy, tôi rất sợ tỉnh dậy giữa đêm khuya, rất sợ nhìn thấy cảnh bà đang khóc.Nhưng cứ nhắm mắt là cảm thấy khắp nơi đều ướt đẫm nước mắt. Về sau, bà đồng ý cho bố đưa tôi đi nhưng lại không chịu thừa nhận A Quân là con của ông, giữ nó lại bên mình rồi cưới chú Trâu thọt, đến khi bà chết cũng không chịu cho chúng tôi về thăm một lần”.
Thím Trâu là người phụ nữ chăm sóc, quan tâm đến Hướng Viễn nhiều nhất sau khi mẹ cô qua đời, trong ký ức của cô, thím là người hiền lành và giỏi giang. “Vậy sau đó có bao giờ cầu nhắc đến những chuyện này với chú Diệp không?”, Hướng Viễn hỏi.
Diệp Khiên Trạch cười khổ: “Nếu tôi nhắc, ngoài chuyện khiến bố tôi càng đau khổ hơn thì còn làm được gì? Đừng nói là có thể hay không, cho dù bố tôi chịu quay lại, chẳng lẽ mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu? Hơn nữa sau khi bố tôi và dì kết hôn, tình cảm rất mặn nồng, tôi cứ nghĩ rằng giữa bố và mẹ thì ít ra còn có một người hạnh phúc.Dì đối xử với tôi rất tốt và đối với tôi cũng vậy nhưng chính bà thì lại không vui vẻ gì. Lúc còn bé, A Linh hay đau ốm, uống rất nhiều thuốc, lúc khó chịu trong người cứ khóc suốt.Sự nghiệp của bố tôi lúc ấy chưa phất lên, suốt ngày ở ngoài đường, dì Dương cũng chưa đến, một mình dì chăm sóc A Linh.Tôi thường thấy bà đờ đẫn ngồi bên mép giường của A Linh, giống như nhìn một con quái vật, đến giờ uống thuốc cũng không hay. Năm mười bốn tuổi, A Linh sốt cao mãi không hạ, cứ hôn mê suốt, tôi không yên tâm, thế là tan học xong về nhà thăm, không ngờ đúng lúc dì đang cầm một chiếc gối từ từ đè lên mặt A Linh…”
Nghe đến đây, Hướng Viễn cũng rùng mình nhưng dường như cảm nhận được sự ác độc tuyệt vọng mà đáng thương ấy. Một dấu vết tội ác được gieo lại từ cơn ác mộng, chuyện nó là máu thịt của ai cũng không rõ, không dám cũng không muốn truy cứu, thậm chí không dám đụng đến, mà đó lại là con gái của chính mình.
“Tôi rất kinh hãi, chẳng nghĩ gì bèn quăng luôn gối, nhưng dì lại cười, nói tôi không phải sợ, nếu bà ra tay được thì Diệp Linh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Sau đó bà van xin tôi đừng kể cho bố nghe. Khi ấy tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy bà là một người phụ nữ vô cùng đáng sợ, nên tôi chất vấn: “Dì sợ à?”. Bà nói với tôi, giờ bà chẳng sợ gì cả rồi, chỉ sợ bố tôi đau lòng.Hôm ấy, khi bà đi khỏi, A Linh choàng tỉnh dậy, không nói câu nào mà chỉ run rẩy túm lấy ống tay áo tôi, tôi đoán cô ấy biết tất cả. Lớn thêm vài tuổi nữa, tôi nghe phong thanh từ lời họ hàng mới biết được chuyện trước kia của dì, cũng bắt đầu hiểu bà hơn. Tôi có thể tượng đượclúc không có ai bên cạnh, chắc chắn bà cũng rơi không biết bao nhiêu nước mắt, giống như mẹ tôi… Hướng Viễn, một người có bao nhiêu nước mắt để rơi? Tôi rất sợ những đôi mắt rơi lệ ấy. Những tình cảm quá lệch lạc và những cảm xúc vui buồn quá mạnh mẽ thực ra đều là nỗi ám ảnh.Chính vì không đặt xuống được nên mới đau khổ nhiều như vậy.”
Hướng Viễn bắt đầu nhận ra: “Thế nên, tình cảm của Diệp Linh cũng là sự ám ảnh?”
“Từ lúc nhìn thấy dì làm chuyện đó với A Linh, tôi bắt đầu cố gắng quan tâm đến cô bé nhiều hơn. Tôi thấy phải có một người nào đó đối tốt với A Linh, nếu không sống như vậy quá vô vọng. Trong tất cả trong cuộc sống của người kia, trái tim con người có máu có thịt, nếu nói không có tình cảm thì là lừa dối. Tôi không biết được rằng, do tôi tội nghiệp hay thích cô ấy, nhưng so sánh sự yêu mên tình yêu của tôi và tình cảm của cô ấy với nhau thì được gì? A Linh quá dựa dẫm vào tôi.Cô ấy cảm thấy trên thế giới này chỉ có hai đứa, chuyện gì cũng có thể làm vì tôi, bất chấp mọi thứ nhưng tôi không làm được như vậy.Tình cảm như vậy thật điên cuồng, nó khiến tôi cảm thấy hụt hơi.Tôi chỉ là một thằng đàn ông yếu đuối, chẳng có gì nổi bật, tình cảm quá nặng nề, tôi không gánh vác nổi, càng sợ phải chịu trách nhiệm.”
Hướng Viễn lên tiếng: “Cậu nói cậu sợ ám ảnh nên hi vọng nhìn rõ mọi thứ nhưng cậu thật sự nhìn rõ chứ? Nếu cậu vốn là một người xem trọng tình cảm, cố gắng gạt bỏ ám ảnh thì chính điều đó cũng là một loại ám ảnh đó thôi? Giống như quá khư khư giữ lấy những điều đúng đắn thì đó cũng là một sự sai lầm.”
(còn nữa)
“Có lúc tôi thấy, con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì… Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được. Mỗi lần gần gũi A Linh, tôi cứ cảm thấy trên người cô ấy như có một bàn tay vô hình túm lấy tôi mà kéo xuống một nơi thật sâu, đến nơi bốn bề u ám ẩm ướt, không chút ánh sáng. Và tình trạng Diệp gia bây giờ, càng giống như một vũng lầy không nhìn thấy rõ, lút qua đầu tôi từng chút, từng chút một… Họ đều là những người tôi yêu, tôi phải làm sao? Hướng Viễn, kéo tôi lên, có được không?”
Cô sợ không kéo nổi anh, mà còn khiến mình chìm xuống theo.
Hội nghị bàn về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng vốn được lên lịch vào ngày hôm sau đã không thể diễn ra như đúng hẹn, thư ký của Diệp Khiên Trạch nói anh có việc không đến công ty được. Vào làm việc hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Bỉnh Văn mới đeo kính râm, sắc mặt nặng nề u ám bước vào văn phòng, đến những người thân của ông ta cũng không dám gõ cửa phòng để tránh bị liên lụy.
Hướng Viễn lại đến rất sớm, hai người phụ trách đội bảo vệ vừa pha cho mình một cốc trà sớm, còn đang trò chuyện tin tức hôm qua đã thấy cô bất ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng họ. Khác với những vị quản lý khác trong trung tâm quyền lực của Giang Nguyên, Hướng Viễn bình thường không cỏ ra hống hách, nhìn thì không nhảm hiểm như Diệp Bỉnh Văn, cũng không tỏ ra lịch sự xa cách như Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng không tỏ ra nghiêm túc như phó tổng Lý, phần lớn cô đều mỉm cười với mọi người, hiểu chuyện hơn ai hết. Nhưng những người hiểu cô trong Giang Nguyên đều vô thức thấy e sợ cô.Người càng không dễ nổi giận, không mấy khi gậy phiền hà thì càng dễ khiến người ta hoảng sợ khi đứng trước mặt, đặc biệt khi Hướng Viễn lại là người có tác phong “nói một là một, hai là hai” nổi tiếng.
“Chào đội trưởng Dương, đội trưởng Ngô”.
Lúc Hướng Viễn gõ cửa phòng bảo vệ rồi bước vào trong, đội trưởngDương và đội trưởng Ngô đều vội vả đứng dậy: “Trưởng phòng Hướng”.
Bình thường cô chưa khi nào đến văn phòng đội bảo vệ, không có chuyện gì thì nhất quyết không lui tới nên hai người đội trưởng một chính, một phó đều cảm thấy có phần bất an.
Không có gì đâu, tôi đến phòng nhân sự có chút chuyện, tiện đường tạt ngang qua đây, muốn xem lịch trực cổng mấy hôm nay của đội bảo vệ.
“A… được thôi, được thôi”. Đội phó Ngô vội vả đi tìm, đội trưởng Dương dè dặt hỏi: “Trưởng phòng Hướng, không xảy ra chuyện gì chứ?”
. Ông lo phía bảo vệ có vấn đề gì mà mình thì mù tịt thì chết.
“Có gì đâu, tôi chỉ tiện xem thôi mà”. Hướng Viễn lúc này đã nhận lịch trực ban của đội bảo vệ trong tháng này từ tay đội trưởng Ngô, nhìn qua vài lần, hỏi một câu với vẻ hờ hững: “Anh chàng trực tối qua tên Đằng Tuấn?”
“Vâng, vâng, là Đằng Tuấn.Đến đội bảo vệ này hơn một năm rồi. Tên này bình thường cũng khá chững chạc, có phải hắn đã gây họa gì không?”.Đội trưởng Dương xem như cũng đã tìm ra được mục đích Hướng Viễn đến đây.
Hướng Viễn cười: “Đội trưởng Dương và đội trưởng Ngô mọi khi quản lý rất tốt, làm gì lại có họa nào được. Nhưng các chú biết đấy, gần đây mấy linh kiện kim loại trong các thùng xe bị trộm mỗi lúc một nghiêm trọng, chú ý hơn một chút cũng tốt, ngoài việc tuần tra ban đêm ra, cổng chính cũng nên chịu trách nhiệm. Không còn gì khác nữa, hai vị tiếp tục uống trà đi, Thiết Quan Âm này cũng thơm đấy chứ”.
Nếu cô đã điểm danh Đằng Tuấn, tức là đã định mời anh ta đi khỏi nơi này, hai người đội trưởng đội bảo vệ đều đã lão làng, tuy cô không nói cụ thể là vì điều gì, song họ cũng biết phải làm gì.Có điều khi nhìn thấy cái tên này, trong lòng Hướng Viễn hơi ngạc nhiên, chắc không trùng hợp thế chứ, cô nghĩ.Thế nhưng dù sao cô vẫn là người thận trọng, chỉ cần có chút nghi ngờ thì đời nào chịu bỏ qua nên sau khi rời phòng bảo vệ, Hướng Viễn cố ý đến phòng nhân sự một chuyến.
Trưởng phòng nhân sự thông thuộc hơn cô, chị ta dễ dàng tìm ra tư liệu về anh chàng bảo vệ tên Đằng Tuấn ấy. Xem ra thì thấy năm nay cậu ta hai mươi hai tuổi, người Hành Dương – Hồ Nam, đã từng đi quân đội ở biên giới ba năm, sau khi xuất ngũ đến làm bảo vệ ở Giang Nguyên.
Cậu ta và Đằng Vân của Quảng Lợi có quan hệ gì? Thực ra khi biết quê quán của Đằng Tuấn, trong lòng Hướng Viễn đã có đáp án.Họ Đằng ở thành phố G này không nhiều, huống hồ là trong công ty có đến hơn hai nghìn người, còn là người cùng quê, nếu bảo không có quan hệ gì thì cũng là quá miễn cưỡng.
Khi Diệp Bỉnh Lâm còn quản lý Giang Nguyên đã đề xướng “nhân tính hóa quản lý”, ngoài những chức vụ quan trọng thì nhân viên bình thường đa phần ưu tiên cho người thân của chững người trong bộ phận đó, làm như thế kỳ thật cũng có lợi cho việc ổn định đội ngũ nhân viên, có điều cũng tạo nên những mối quan hệ lằng nhằng vô cùng phức tạp.
Như Giang Nguyên hiện giờ, đã ngấm ngầm hình thành nên ba bang phái lớn…
Một là người bản địa, rồng dữ không đè được rắn đất, những nhân viên người thành phố G đương nhiên là phái có số lượng đông nhất, đa số là quản lý cấp trung của những phòng ban. Công ty con và kho hàn đều do người bản địa nắm giữ, nhưng cũng vì chiếm được thế “chủ nhà” mà họ có được sự ưu tú bẩm sinh, song cũng không đoàn kết cho lắm.
Hai là người Giang Tây, Diệp Bỉnh Lâm ngày xưa từng đến Giang Tây, lại cưới vợ sinh con ở đó nên Giang Tây là quê hương thứ hai của ông. Khi sự nghiệp đã thành công, ông đã sắp xếp cho những người quen ở đó và gia quyến của họ làm việc trong công ty, bao gồm cả Hướng Viễn.Họ được xem là một phái thiên tài và kiêu ngạo của Giang Tây. Nhưng Hướng Viễn chẳng những không thú vị gì với việc kéo bè kết cánh, mà còn gay gắt phản đối với những việc như họp hội đồng hương. Những người cùng quê với cô, những người thông minh nhanh nhẹn, học kỹ thuật cũng nhanh, đa số làm ở bộ phận kỹ thuật, nhân số tuy không nhiều lắm nhưng họ rời quê hương lập nghiệp nên cũng khá là an phận thủ thường.
Phái cuối là nhóm Hồ Nam.Hồ Nam không xa xa thành phố G lắm nên luôn là dòng chủ lưu “xuống Nam lập nghiệp”. Theo sự phát triển không ngừng của công ty, nhân viên quê ở Hồ Nam cũng theo đà tăng trưởng, đặc biệt là những người ở Hành Dương. Họ có thể chịu khổ, lại chịu khó làm việc, cũng rất đoàn kết, rất được đón nhận ở một nơi thuộc ngành công nghiệp nặng như Giang Nguyên. Phó tổng Lý chính là sinh viên người Hồ Nam, mười mấy năm đã từ từ phát triển sự nghiệp từ tầng thấp nhất.Nhưng ngoài phó tổng Lý là quản lý cấp cao ra, đại đa số nhân viên người Hồ Nam vẫn làm việc ở những cấp bậc bình thường nhất. Họ “bao thầu” những công việc nặng nhọc nhất, vất vả nhất Giang Nguyên nhưng thu nhập lại không cao, đặc biệt là so với những nhân viên bản địa được ký hợp đồng vô thời hạn. Họ cùng làm những công việc như nhau, song lĩnh được số lương khác nhau, thêm vào đó là những nhân viên cố chấp làm ở bộ phận phát lương luôn dựa vào ưu thế của mình, lười biếng ranh mãnh, ỷ thế của mình nên cố ý ức hiếp và coi thường những người Hồ Nam, chuyện ấy Hướng Viễn cũng đã nghe thấy. Mâu thuẫn và bất mãn của nhóm Hồ Nam với nhóm bản địa đã tồn tại từ lâu.Chuyện lớn thì tuy vẫn chưa bộc phát, xong nó như một quả bom bị chôn dưới đất.Đó cũng là chuyện mà Hướng Viễn cảm thấy khá lo lắng.
Nhưng chức quyền của Hướng Viễn chỉ giới hạn trong bộ phận kinh doanh marketking, những việc khác cô không tiện hỏi đến. Cô đã gián tiếp nói với Diệp Khiên Trạch về suy nghĩ của mình: cách chiêu mộ nhân viên như vậy không được hay lắm. Người cùng quê tìm người cùng quê, người thân tìm người thân, những nhóm nhỏ thế này không có lợi cho sự phát triển của công ty. Đã không phải là của nhà nước, còn tồn tại những người gọi là nhân viên chính thức, cùng nghề mà lại bất bình đẳng thì những nhân viên bản địa chính thức kia nếu không áp chế, e rằng sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Diệp Khiên Trạch cũng biết cô có lý, song anh nói, băng ba tấc đóng không chỉ do một ngày trời lạnh, đặc biệt là chế độ đãi ngộ của Giang Nguyên hiện nay đã có từ lâu đời, không thể một sớm một chiều bỏ được. Những nhân viên chính thức ấy trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, đã làm việc với Diệp Bỉnh Lâm cả đời, không có công lao thì cũng đã “lao khổ”. Họ đã quen với những ưu đãi của công ty, hễ thay đổi đãi ngộ với họ thì họ lại làm sứt mẻ tình cảm của những nhân viên kỳ cựu, hơn nữa họ đi rồi cũng không chống lại nổi tính cạnh tranh ác liệt trong thương trường, chi bằng cứ như cũ, đợi họ lần lượt nghỉ hưu thì mọi chuyện dễ làm hơn.
Hương Viễn tuy không đồng ý với cách nói của anh, song cũng không thể tiếp tục than vãn thêm. Giang Nguyên là của Diệp gia, cô biết thái độ của Diệp Khiên Trạch ở mức độ nào đó cũng đại diện cho suy nghĩ của chú Diệp, họ đều là những người trọng tình cảm, cũng có một trái tim từ bi nhân hậu. Cho dù Hướng Viễn cho rằng trong kinh doanh không nên quản lý như vậy, song chỉ có thể tự nhủ với mình, Giang Nguyên không phải của cô.
Phải, tiếc là không phải của cô.
Sở dĩ cô quan tâm đến cái họ “Đằng” này như thế, đều vì một người họ Đằng khác – Đằng Vân, Phó tổng giám đống công ty đầu tư Quảng Lợi. Đằng Văn là người Hành Dương. Lúc đầu chẳng qua chỉ là một sinh viên cao đẳng ngành kế toán, được Diệp Bỉnh Văn đích thân gọi đến công ty, làm một chân thủ quỹ nho nhỏ trong bộ phận kế toán của công ty Quảng Lợi, song người này cũng khá cầu tiến, sau khi đi làm tự thi lên đại học, tiếp tục tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại chức, văn bằng chứng chỉ đều lấy được. Do biểu hiện xuất sắc, Đằng Vân rất được Diệp Bỉnh Văn tán thưởng, từ thủ quỹ chuyển thành turởng phòng kế toán, trưởng phòng đầu tư, bây giờ là cánh tay thứ hai của Quảng Lợi, chỉ dưới mỗi Diệp Bỉnh Văn. Có thể nói rằng, anh ta là trợ thủ đắc lực do một tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc.
Hướng Viễn từng nghe nói đến người này nên cũng dành thời gian quan tâm đến.Đằng Vân này nói ít làm nhiều, là một nhân tài, cũng luôn trung thành với Diệp Bỉnh Văn, song anh ta là người rất có tư tưởng, lúc làm việc củng có chủ kiến. Không biết vì lý do gì mà một hai năm gần đây quan hệ giữa anh ta và ân nhân Diệp Bỉnh Văn dần dần rạn nứt, Diệp Bỉnh Văn bắt đầu thấy bực bội với anh ta. Lần gần đây nhất khi hai người tranh cãi trong công việc, Diệp Bỉnh Văn chỉ vào mặt anh ta nói trước mặt nhiều ngừi của Quang Lợi: “Tôi có thể cho anh ngày hôm nay cũng hoàn toàn có thể phế bỏ anh”. Đằng Vân cười nhạt không nói.
Hướng Viễn thấy khá thú vị với cảnh đó.Trong lòng cô hiểu, Diệp Bỉnh Văn khá ưa thích chuyên quyền, thích nghe lời nịnh nọt nhưng Đằng Vân không phải thuộc hạ cun cút kiểu một con chó. Bản thích một người thông minh có chủ kiến thì đồng thời không thể yêu cầu anh ta nhất nhất nghe theo bạn, giống như phụ nữ khi chọn một người đàn ông nhẹ nhàng ưu tú thì không thể hy vọng anh ta dứt khoát lạnh lùng khi chọn chuyện gì đó.
“Trưởng phòng Hướng, cô đoán đúng rồi, Đằng Tuấn này là em họ của Đằng Vân.Lúc đó đội bảo vệ đã đủ người, có điều Phó tổng Đằng đã đích thân tìm đến, làm sao không đồng ý được? Kể ra thì Đằng Vân cũng được lắm.Khi tôi nói làm bảo vệ vất vả, nếu là em họ anh thì có thể sắp xếp một vị trí tốt hơn. Song anh ta nói em họ từng nhập ngũ, chẳng biết làm gì hơn, có công việc làm đã cảm kích lắm rồi. Sao vậy, Đằng Tuấn này đã phạm lỗi gì à?”, trưởng phòng nhân sự nói.
Không, không có.Cậu này cũng được lắm, tôi thấy không quen nên hỏi thăm thôi”, Hướng Viễn lập tức cười đáp.
Cậu ta lại là em họ của Đằng Vân.Suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Hướng Viễn, cô phải giữ cậu ta lại, phòng chấm công đối diện với phòng bảo vệ cổng, có lẽ người phải chuyển vị trí công việc là Hướng Dao.