https://truyensachay.net

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Chương 18: Gắng gượng sống tiếp, biết đâu có ngày thành thật (1)

Trước Sau

đầu dòng
Thẩm Anh Nam gặp phải cảnh giam lỏng.

Nói ra thật đúng là một câu chuyện cười. Thẩm Anh Nam vì nợ tiền mà bị Tưởng Đại Bình kìm kẹp không thoát ra được. Trong hai ngày liền, cô không được phép ra khỏi cửa phòng nửa bước, hành lí và quần áo của cô đều bị anh ta giữ, ngay cả việc muốn thay một cái quần lót cũng phải hỏi ý kiến của “chủ nợ”.

Thẩm Anh Nam vô cùng tức giận. Có lẽ chính bản thân Tưởng Đại Bình cũng nhận thấy cần gì phải làm đến mức này. Cho dù trước đây đã đòi chia tay nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn so với hiện tại.

Lí do của Tưởng Đại Bình là:

- Em đòi chia tay anh cũng chẳng buồn, số tiền em vay anh cũng chẳng tiếc, thế nhưng giữa chúng ta lại có một gã đàn ông khác chen vào thì không được. Tưởng Đại Bình anh đây không thể chấp nhận làm một con rùa bị cắm sừng được!

Thẩm Anh Nam chẳng có cách giải quyết nào cả. Cô bắt đầu căm hận Tưởng Đại Bình. Anh ta trước đây chỉ là một con rối mặc cho cô nhào nặn thế nào cũng được. Thế mà chỉ chớp mắt anh ta đã biến thành một kẻ vô lại, trói chặt tình yêu của cô bằng phương thức đơn giản nhất và thô lỗ nhất.

Tưởng Đại Bình cứ như một gã lưu manh mù pháp luật.

Trong hai ngày, Thẩm Anh Nam đã đưa ra vô số cách giải quyết với Tưởng Đại Bình nhưng đều bị anh ta phủ quyết, bởi vì tiền đề đầu tiên để giải quyết vấn đề phải là “trả tiền”.

Thẩm Anh Nam ngay cả 60 nghìn tệ cũng không có chứ đừng nói đến tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống cùng cả những khoản bồi thường tổn thất tuổi xuân nực cười mà Tưởng Đại Bình đưa ra.

Thẩm Anh Nam đành phải nghe theo ý kiến của Tưởng Đại Bình. Tưởng Đại Bình đã hết phẫn nộ và dần dần trở nên bình tĩnh. Anh ta ngồi trên xô-pha, từ tốn đưa ra cách giải quyết của mình:

- Nếu không chia tay, anh với em lại có thể như trước đây, nhưng em và cái gã Tề Cường kia buộc phải cắt đứt quan hệ hoàn toàn. Nếu như em muốn đi, em cũng có thể đi, cửa hàng lẩu phải để lại. Khi nào em có đủ tiền trả nợ cho anh thì hai chúng ta chẳng ai nợ ai.

Thẩm Anh Nam há hốc miệng, cô thật sự không thể ngờ những lời này lại được phát ra từ cái miệng của Tưởng Đại Bình. Cái tên Tưởng Đại Bình chết tiệt kia, anh ta có biết vì cái cửa hàng lẩu ấy mà cô đã phải bỏ cả tính mạng của mình để đầu tư vào, trước sau bỏ ra không dưới 160 nghìn tệ, anh ta dựa vào đâu mà đòi ăn không của cô?

Thẩm Anh Nam nhất thời không kiềm chế được mình, lao đến định liều mạng với Tưởng Đại Bình. Thế nhưng Tưởng Đại Bình đã né được khiến cô bổ nhào vào xô-pha.

Không thể nói Tưởng Đại Bình đã ra tay đánh người, nhưng anh ta giờ đã không còn là tên ngốc chỉ biết nhe răng cười trước đây nữa.

Buổi tối, Thẩm Anh Nam ngồi trên xô-pha, ngây người nhìn Tưởng Đại Bình say ngủ. Cô cho rằng bản thân mình cần vạch rõ ranh giới lần nữa với gã đàn ông này. Đàn ông yêu bạn là xây dựng trên nền tảng anh ta có thể yêu được. Một khi không yêu được, bạn muốn thoát khỏi bàn tay của anh ta, tình yêu của anh ta sẽ trở thành những mũi dao, những ngọn thương, những sợi dây thừng trói chặt lấy bạn, đâm chết bạn.

Hai giờ sáng, Thẩm Anh Nam len lén lấy cái điện thoại của mình bị Tưởng Đại Bình tịch thu ở trên đầu giường, trốn vào trong nhà vệ sinh, lén nhắn tin cho Giang Yến Ni.

***

Ngày hôm sau, sau khi đọc được tin nhắn của Thẩm Anh Nam, Giang Yến Ni vội vàng đến chỗ Tưởng Đại Bình. Giang Yến Ni còn dẫn theo người giúp đỡ là Chu Tiểu Hổ đến.

Thực ra Giang Yến Ni không phải đến đây để đánh nhau, cô chỉ muốn dùng phương pháp nói lí để giúp Thẩm Anh Nam thoát khỏi cảnh giam lỏng như hiện nay. Chỉ cần Thẩm Anh Nam ra được khỏi cái cửa này, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết.

Điều khiến cho Thẩm Anh Nam vui mừng đó là, Tưởng Đại Bình không phải là một gã điên khùng quá mức. Lúc Giang Yến Ni gõ cửa, Tưởng Đại Bình đã lấy lại lí trí, anh ta lịch sự mời Giang Yến Ni và Chu Tiểu Hổ vào nhà, thậm chí nhẫn nhịn việc Chu Tiểu Hổ đi qua đi lại trong nhà mình, cố tình tỏ vẻ hung hăng dọa nạt.

Về sau, Thẩm Anh Nam và Giang Yến Ni ngồi sánh vai trên xô-pha, mặt đối mặt với Tưởng Đại Bình để đàm phán. Chu Tiểu Hổ đứng sau lưng bọn họ, giả vẻ dọa nạt.

Mục đích đàm phán bao gồm hai điều: thứ nhất: chia tay; thứ hai: trả tiền.

Ý của Thẩm Anh Nam là, khoản tiền mà cô nợ Tưởng Đại Bình không quá nhiều, chỉ có 60 nghìn, nhiều nhất chỉ hơn nửa năm là tiền lợi nhuận kiếm được từ cửa hàng lẩu đã đủ để trả nợ Tưởng Đại Bình, thế nên không cần phải nóng ruột. Còn về chuyện chia tay, Thẩm Anh Nam nói rằng chắc chắn phải chia tay.

Thế nhưng Tưởng Đại Bình lại cho rằng, nếu như đã chia tay thì không thể cùng nhau kinh doanh cửa hàng lẩu được nữa, bắt buộc phải chia tiền và giải tán. Vì vậy số tiền 60 nghìn dùng để mua lại cổ phần của Thẩm Anh Nam là vừa hay. Thẩm Anh Nam nói rằng tiền đầu tư vào cửa hàng lẩu của cô không chỉ dừng lại ở con số 60 nghìn, Tưởng Đại Bình liền nói:

- Cô coi tình cảm tôi dành cho cô mấy tháng này là cứt chó hết à? Dù sao cũng phải tính cho tôi chút lời lãi chứ.

Tưởng Đại Bình mắt đỏ hoe, tóc tai dựng ngược, quyết không nhường nhịn dù chỉ một chút. Thẩm Anh Nam tức điên cả người, lại cộng thêm việc mấy ngày này không được ăn no, không được ngủ đủ khiến cho cô suýt chút nữa thì ngất đi.

Thôi thì mặc kệ cho mình ngất đi cho xong.

Thẩm Anh Nam vừa ngất đi là Tưởng Đại Bình đã sợ hết vía. Đã thế Giang Yến Ni còn mặt mày thất sắc, Chu Tiểu Hổ lại to mồm như đổ thêm dầu vào lửa càng khiến cho Tưởng Đại Bình thêm luống cuống. Anh ta cõng Thẩm Anh Nam lên lưng, một mạch chạy xuống lầu.

Lúc được đưa đến bệnh viện, Thẩm Anh Nam đang ở trong trạng thái hôn mê. Trên thực tế là Thẩm Anh Nam hoàn toàn tỉnh táo. Lúc bị bác sĩ ấn ngược ấn xuôi vào người, thậm chí còn bị họ tiêm cho một phát nhưng Thẩm Anh Nam vẫn cố gắng để mình không rên lên lấy một tiếng.

Giang Yến Ni đang cân nhắc xem có nên gọi điện thoại cho Tề Cường. Chuyện Thẩm Anh Nam và Tề Cường gặp lại nhau, Giang Yến Ni cũng đã biết, chỉ có điều bản thân cô cũng đang rơi vào một mớ rắc rối chẳng kém gì chuyện của Thẩm Anh Nam nên chẳng có thời gian để tâm đến mà thôi.

Thẩm Anh Nam phải ở lại bệnh viện theo dõi, Tưởng Đại Bình liền đi nộp viện phí. Giang Yến Ni ngồi ở bên giường, gọi vào máy của Tề Cường, thế nhưng tay cô bỗng nhiên bị Thẩm Anh Nam giữ chặt lại.

Thẩm Anh Nam thì thầm với Giang Yến Ni:

- Đừng gọi!

Lúc này Giang Yến Ni mới phát hiện ra là Thẩm Anh Nam đang giả vờ. Kĩ năng giả vờ ngất chẳng phải là việc gì khó khăn đối với Thẩm Anh Nam.

Chu Tiểu Hổ bị Giang Yến Ni đuổi về nhà, thế nhưng anh ta một mực không chịu đi, cứ bám riết lấy Giang Yến Ni. Giang Yến Ni chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, thỉnh thoảng không chịu nổi liền quay sang gắt:

- Anh còn không đi về à?

Lúc này Chu Tiểu Hổ mới lê lết ra về, đi đến cửa rồi còn quay đầu nhìn lại, nháy mắt đầy hàm ý với Giang Yến Ni.

Giang Yến Ni lúc ấy đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại nên không thấy cái nháy mắt của Chu Tiểu Hổ, thế nhưng Thẩm Anh Nam đã nhìn thấy. Cô bật cười nói với Giang Yến Ni:

- Khẩu vị của cậu cũng đặc biệt thật đấy!

Giang Yến Ni chán chẳng buồn giải thích. Cái gã Chu Tiểu Hổ này, mặc dù đã tuyên bố sẽ kết hôn, ấy vậy mà vẫn bám lấy cô, dai như đỉa.

Chỉ có điều, giờ vẫn chưa phải là lúc thanh toán khúc thịt thối này.

***

Thẩm Anh Nam đã thoát khỏi tù ngục của Tưởng Đại Bình, bởi vì dù có chết cô cũng không để cho Tưởng Đại Bình dìu xuống khỏi giường bệnh.

Tưởng Đại Bình chẳng có cách nào khác, sau khi trông Thẩm Anh Nam một đêm, anh ta đành phải tuyên bố đầu hàng:

- Chuyện tiền nong đợi khi nào em khỏi, chúng ta sẽ bàn tiếp!

Bóng Tưởng Đại Bình ra khỏi phòng bệnh vô cùng ủ rủ. Gã đàn ông này do thất vọng và giận dữ bùng phát nên đã trở nên cục cằn mất mấy hôm, sau đó lại xẹp xuống như một quả bóng bay, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.

Thẩm Anh Nam tạm thời ở trong nhà Giang Yến Ni.

Giang Yến Ni gần đây bận tối mắt tối mũi, hàng của giám đốc Vương đã chuyển đi lô thứ ba, tiền hai lô hàng trước đã thuận lợi chuyển vào tài khoản. Còn việc Trịnh Tuyết Thành làm thế nào để rút phần lợi nhuận ở trong đó ra không phải là việc Giang Yến Ni cần quan tâm.

Buổi tối, cuối cùng Giang Yến Ni cũng có chút thời gian rảnh rỗi, lắng nghe Thẩm Anh Nam kể lể thiên tình sử của mình.

Điều Giang Yến Ni không thể hiểu được là, Thẩm Anh Nam hoàn toàn không muốn để cho Tề Cường biết về sự tồn tại của Tưởng Đại Bình. Vì vậy lúc ở bệnh viện, cô kiên quyết ngăn không cho Giang Yến Ni gọi điện cho Tề Cường.

Thẩm Anh Nam quyết định sẽ khôi phục hôn nhân với Tề Cường. Giang Yến Ni buột miệng hỏi:

- Cậu điên à?

Trong con mắt của Giang Yến Ni, Tề Cường có gì tốt chứ? Không thể chung sống với những người đàn ông đã từng phản bội. Cứ nghĩ mà xem, biết đâu khi đang nồng nàn với bạn, trên “thằng nhỏ” của anh ta có khi vẫn còn dính khí hư của người đàn bà khác.

Những điều Giang Yến Ni nói thật kinh tởm, Thẩm Anh Nam không nén được liền ọe một tiếng rồi đấm mấy cái vào lưng Giang Yến Ni.

Lí do của Thẩm Anh Nam rất đơn giản. Đàn bà với đàn ông không giống nhau. Đàn bà đã từng li hôn chỉ có thể tìm những kẻ kém hơn, trong khi đàn ông đã từng li hôn có thể tìm người tốt hơn. Cô không cam tâm tìm kiếm những người kém hơn. Nếu như đem Tưởng Đại Bình ra so với Tề Cường, cho dù là học vấn, diện mạo, tài sản, năng lực thì Tưởng Đại Bình đều không thể bì với Tề Cường được.

Thẩm Anh Nam nói:

- Hơn nữa tớ vẫn yêu Tề Cường, anh ấy cũng chẳng bỏ được tớ!

Đây chính là khúc mắc trong lòng Thẩm Anh Nam. Cô không cam tâm tìm một người đàn ông kém hơn Tề Cường. Còn cái lí do yêu với không yêu chẳng qua chỉ là cái cớ.

Giang Yến Ni đồng ý sẽ giữ bí mật chuyện này cho Thẩm Anh Nam, tuyệt đối không nhắc đến trước mặt Tề Cường. Tề Cường bắt buộc phải tin rằng sau khi li hôn, Thẩm Anh Nam đã một mình bán mạng làm việc, sống kiêu hãnh trong cô độc.

Thẩm Anh Nam nói:

- Chớ có tin vào lòng bao dung của đàn ông, sự khoan dung của họ tuyệt đối không bao gồm những chuyện kiểu như vợ anh ta đã từng ngủ với người khác.

Thẩm Anh Nam nói xong liền đi vệ sinh cá nhân. Giang Yến Ni nhìn theo cái bóng hùng hổ của Thẩm Anh Nam, tự nhiên lại cảm nhận được nỗi tự ti của phụ nữ thời đại cũ.

Giang Yến Ni cảm thấy cô độc và buồn phiền sâu sắc.

***

Cũng may là trước khi trở mặt với Tưởng Đại Bình, Thẩm Anh Nam và Tề Cường chưa hề đi đến bất kì một thỏa hiệp nào, Thẩm Anh Nam đã dùng sự thận trọng của mình để kéo Tề Cường quay trở lại.

Thẩm Anh Nam có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy. Thực ra sức quyến rũ của cô chẳng được nâng cao chút nào, lí do duy nhất là, đầu óc của Tề Cường có vấn đề, trải qua bao nhiêu sóng gió lại quyết định quay trở lại với người vợ cũ.

Đây là một hiện tượng đáng để nghiên cứu. Hiện tượng này hiện nay không còn là hiếm, rất nhiều người đàn ông lựa chọn ra đi cuối cùng lại trở về bên cạnh vợ mình, sống những ngày tháng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên, có rất nhiều người vợ không tính toán chuyện này, vẫn nhiệt tình chào đón những “lãng tử” quay trở lại, mang đến cho họ những vòng tay tràn ngập hơi ấm.

Nếu như nhất định phải giải thích, chỉ có thể nói: cho dù là đàn ông hay đàn bà đều là những động vật yếu đuối.

Tề Cường đã tìm lại được vòng tay ấy. Thẩm Anh Nam đã trả lời sẽ đồng ý khôi phục hôn nhân với anh ta.

Thế nhưng sau đó, Thẩm Anh Nam đưa ra một yêu cầu. Để chứng tỏ sự thành ý của mình, cô yêu cầu Tề Cường phải cho mình 100 nghìn tệ gọi là chút thành ý, để sau này nếu có bị phản bội lần nữa thì món tiền này coi như là tiền đảm bảo cơ bản cho cuộc sống của cô.

Thẩm Anh Nam nói xong liền nhìn thẳng vào mặt Tề Cường, không cho phép anh ta có chút mất tập trung nào.

Tề Cường không hề mất tập trung, dường như anh ta đang rất chăm chú lắng nghe, hai mắt trợn tròn nhìn Thẩm Anh Nam:

- Đầu óc em có vấn đề à?

Anh ta nói:

- Em nhìn anh có giống một thằng đần không hả?

Tề Cường nổi trận lôi đình, hất hết cả ống đũa xuống đất. Cũng may là những dụng cụ ăn đắt tiền đều thoát được kiếp nạn này.

Thẩm Anh Nam bất động, không giận dữ, cũng chẳng biện minh. Cô chờ đợi Tề Cường quay người bỏ đi một mạch. Cô của hiện tại đã mạnh mẽ gấp mười lần trước đây.

Tề Cường không hề bỏ đi mà ngồi xuống, mắng mỏ mất nửa tiếng đồng hồ trên bàn ăn giữa nhà hàng.

Đây mới là một Tề Cường bình thường, một Tề Cường mà cô biết. Thẩm Anh Nam nhìn thẳng vào mắt anh ta, suýt chút nữa thì mỉm cười.

Cô đã nghĩ, nếu như Tề Cường vì chuyện này mà bỏ ý định phục hồi hôn nhân thì cô sẽ quay về làm hòa với Tưởng Đại Bình. Tưởng Đại Bình chắc chắn là một người đàn ông vô hại, cho dù có nuốt phải cũng chẳng khiến cô trúng độc.

Chính bởi vì cô tin rằng Tề Cường không phải là một thằng đần nên anh ta có thể tính toán được rõ ràng vấn đề này. 100 nghìn tệ cho rồi, phục hồi hôn nhân rồi, vậy thì người là của anh ta, đương nhiên tiền cũng là tiền của anh ta.

Trong kí ức thì đây đã là lần thứ hai cô đưa ra yêu sách với Tề Cường, cô quyết định sẽ mang cuộc đời của mỉnh ra để cược một ván, xem xem rốt cuộc mình có thể ở bên người đàn ông thế nào.

***

Khi chuyển lô hàng thứ ba thì Giang Yến Ni gặp trục trặc. Bảy nghìn mét gạch ốp tường bị giám đốc Vương phát hiện ra là không phải nhãn hiệu đã kí trong hợp đồng, đằng sau gạch ốp không có in lô gô của sản phẩm, cả kích thước và chất lượng đều không đúng, rõ ràng là đã bị ai đó tráo đổi.

Lúc này, toàn bộ lô hàng thứ ba đã đươc chuyển đến khu sản xuất. Giám đốc Vương nhanh chóng giữ lô hàng này lại, đồng thời goi điện tố cáo đến công ty. Trịnh Tuyết Thành là người nhận điện thoại.

Trên lí thuyết thì chuyện này là vấn đề của đại lí bên Chu Truyền Chí. Với tư cách công ty, Trịnh Tuyết Thành hoàn toàn có quyền truy cứu chuyện đại lí mượn danh công ty để bán ra các loại hàng giả hòng thu lời vào túi riêng.

Trịnh Tuyết Thành cực kì hoang mang, bởi vì anh ta hiểu rõ chuyện này chẳng có liên quan gì đến một xu của Chu Truyền Chí, nên gọi Giang Yến Ni đến hỏi cho rõ ràng. Vì vậy anh ta vội vàng “kìm chân” giám đốc Vương rồi tức tốc gọi điện cho Giang Yến Ni.

Thế mà điện thoại của Giang Yến Ni lại khóa máy. Hàng đã chuyển xong, vở kịch hay chắc đã bắt đầu. Giang Yến Ni hiện giờ muốn ngồi thư giãn, uống một cốc cà phê và bình tĩnh lại.

Cô tưởng tượng ra cái bộ dáng của con quạ Trịnh Tuyết Thành lao đi tứ tung để dập lửa. Chắc chắn Trịnh Tuyết Thành đang sốt ruột lắm đấy.

Giang Yến Ni đã cố tình chọn lô gạch ốp kém chất lượng nhất vì sợ giám đốc Vương sẽ không phát hiện ra. Cô muốn cho Trịnh Tuyết Thành hiểu rằng, chơi đểu ai chăng biết, chỉ có điều chơi đểu cô sẽ phải trả giá đắt.

Cái giá của cô phải trả cũng không nhỏ, chí ít thì cô cũng chẳng thể tiếp tục làm việc ở công ty vì cô cũng có tham gia vào vụ này. Ngày mai của ngày mai, cô biết đâu đi đâu về đâu? Sẽ nằm trong vòng tay của người đàn ông nào? Thực ra cô thê thảm hơn bất kì người nào khác.

Cuối cùng Trịnh Tuyết Thành không chờ đợi được nữa liền lao đến nhà của Giang Yến Ni. Lúc bắt được Giang Yến Ni, anh ta không tiện nổi cơn tam bành bởi vì có Thẩm Anh Nam ở đó.

Thẩm Anh Nam là bức bình phong của Giang Yến Ni, nếu không ai dám chắc Trịnh Tuyết Thành sẽ không lao vào bóp chết Giang Yến Ni.

Thẩm Anh Nam ngây ra trước cảnh tượng Giang Yến Ni và Trịnh Tuyết Thành ngồi gườm gườm nhìn nhau. Thẩm Anh Nam vẫn chưa biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ “ngửi” thấy mùi thuốc sung trong không khi giữa hai người này.

Thẩm Anh Nam không ngờ Trịnh Tuyết Thành lại ra lệnh “đuổi khách” với mình, cứ như thể anh ta là chủ nhân của căn phòng này vậy. Trịnh Tuyết Thành nói:

- Cô Thẩm, cô có thể tránh đi một lát được không? Tôi với Giang Yến Ni có chuyện riêng cần bàn!

Chuyện có vẻ nghiêm trọng, Trịnh Tuyết Thành đã không thể giữ được phong thái đĩnh đạc bình thường.

Thẩm Anh Nam đành phải ngoan ngoãn ra ngoài, vẻ mặt bàng hoàng như sực nhớ ra điều gì:

- À, tôi phải ra ngoài bây giờ đây!

Thẩm Anh Nam đúng là phải ra ngoài, đến cửa hàng lẩu. Tiền không trả được thì làm ăn vẫn phải làm. Mặc dù nghĩ cứ nhìn thấy khuôn mặt đầy thù hận của Tưởng Đại Bình là tim cô giật thon thót nhưng dù sao cũng vẫn phải đi.

Sau khi Thẩm Anh Nam đi, Giang Yến Ni liền cúi đầu nói:

- Xin lỗi, em chỉ muốn giúp anh kiếm thêm chút tiền. Ai ngờ giám đốc Vương lại phát hiện.

Vừa nói xong câu này, Trịnh Tuyết Thành liền nổi trận lôi đình. Anh ta chỉ vào mặt Giang Yến Ni nói:

- Cô điên à? Hàng đểu như vậy mà cô còn nghĩ người ta không thể phát hiện ra à? Công sức làm việc trong ngành bao nhiêu năm nay của cô là công cốc à?

Trịnh Tuyết Thành nói thêm:

- Cô đang giúp tôi sao? Rõ ràng cô đang hại tôi thì có!

Trịnh Tuyết Thành bùng lên như một ngọn lửa bị tưới thêm dầu. Anh ta hùng hổ lao về phía Giang Yến Ni. Giang Yến Ni lúc này mới biết sợ, vội vàng hoang mang nói:

- Thế thì phải làm sao? Chuyện này nếu để công ty biết thì chúng ta chết chắc!

Trịnh Tuyết Thành cũng chẳng biết phải làm thế nào. Anh ta đi đi lại lại trong phòng khách, cái lưng còng xuống, giống hệt một con gà mẹ đang cặm cui kiếm mồi.

Giang Yến Ni thầm nghĩ: “Hắn đẹp trai ở đâu chứ? Hoàn toàn chẳng đẹp trai chút nào. Hừm, mình hồi đầu đúng là có mắt như mù mà!”

Sau khi đi hai vòng quanh phòng khách, Trịnh Tuyết Thành đã nảy ra một sáng kiến. Anh ta nói:

- Chuyện này tôi sẽ bàn bạc với giám đốc Vương, giúp ông ta đổi hàng, bảo ông ta chớ làm to chuyện, nhiều lắm là bồi thường cho ông ta chút ít!

Giang Yến Ni nói:

- Nếu như không trấn áp được ông ta thì sao?

Trịnh Tuyết Thành nghiến răng trèo trẹo:

- Thế thì đành phải để cho Chu Truyền Chí gánh, lợi nhuận của vụ này có phải chia cho anh ta một nửa cũng được.

Lúc này Trịnh Tuyết Thành mới chợt sực tỉnh. Chuyện này từ đầu đến cuối đều do Giang Yến Ni, cái kẻ đang ngồi ngay trước mặt anh ta, ngây thơ, hồn nhiên thỉnh giáo anh ta sau khi vụ việc đã xảy ra. Trịnh Tuyết Thành chỉ hận không thể tát chết con đàn bà ngu ngốc ấy.

Hôm đó Trịnh Tuyết Thành vội vàng bỏ đi. Đúng là chuyện lạ, lần đầu tiên Trịnh Tuyết Thành đến nhà Giang Yến Ni mà không đòi làm tình.

***

Chuyện này chẳng hề dễ giải quyết như Trịnh Tuyết Thành vẫn nghĩ. Đầu tiên là giám đốc Vương từ chối việc hòa giải, việc tráo đổi nguyên vật liệu như thế này đã xúc phạm nghiêm trọng đến lòng tự tôn của một nhà thầu lão làng như ông ta. Thế là Trịnh Tuyết Thành đành phải để Chu Truyền Chí gánh hết mọi chuyện. Giám đốc Vương không chịu chi trả lô hàng thứ ba khiến cho anh ta mắc nợ công ty một món, lại cộng thêm việc giao dịch ngầm với Trịnh Tuyết Thành, thế nên có làm gì cũng không thể thoát khỏi liên lụy.

Cuối cùng Trịnh Tuyết Thành cũng đàm phán xong với Chu Truyền Chí: giám đốc Vương đòi bồi thường và xin lỗi, tất cả đều do Chu Truyền Chí gánh vác. Để báo đáp, đợi giám đốc Vương hết nóng giận, lô hàng thứ ba được chuyển đi thì lợi nhuận lập tức chia cho Chu Truyền Chí một nửa.

Điều quan trọng nhất là chuyện này tuyệt đối không được để cho công ty biết. Cũng may là toàn bộ sự việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Trịnh Tuyết Thành. Vì vậy lúc giải quyết có tương đối phức tạp nhưng vẫn chưa đến mức bó tay hết cách.

Tiền đề là, Trịnh Tuyết Thành một lòng tin tưởng vào một người tình hoàn mỹ.

Nhưng Giang Yến Ni lại không phải là người tình hoàn mỹ ấy. Trịnh Tuyết Thành đối với Giang Yến Ni hiện giờ mà nói chỉ là một khối thịt thối bám trên người cô, nếu không cắt bỏ sẽ bị hoại tử toàn thân.

Một tuần sau, mọi chuyện phiền phức đã được giải quyết. Trịnh Tuyết Thành đại diện công ty đưa ra lời cảnh cáo với Chu Truyền Chí, đồng thời phạt anh ta 30 nghìn tệ, coi như là tiền bồi thường tinh thần cho giám đốc Vương.

30 nghìn tiền phạt là do Trịnh Tuyết Thành tự móc hầu bao chi trả.

Thế nhưng hai ngày sau, Trịnh Tuyết Thành bị tổng giám đốc gọi đến văn phòng. Tổng giám đốc mở một file âm thanh trong máy tính cho Trịnh Tuyết Thành nghe. Từ máy tính phát ra cuộc đối thoại của Trịnh Tuyết Thành và Giang Yến Ni.

Giọng nói của Trịnh Tuyết Thành:

- Chuyện này tôi sẽ bàn bạc với giám đốc Vương, giúp ông ta đổi hàng, bảo ông ta chớ làm to chuyện, nhiều lắm là bồi thường cho ông ta chút ít!

Giang Yến Ni nói:

- Nếu như không trấn áp được ông ta thì sao?

Trịnh Tuyết Thành nói:

- Thế thì đành phải để cho Chu Truyền Chí gánh, lợi nhuận của vụ này có phải chia cho anh ta một nửa cũng được.

Trịnh Tuyết Thành sững người, cúi mặt chịu đựng cơn phẫn nộ của tổng giám đốc.

***

Giang Yến Ni ở nhà pha trà. Bộ dụng cụ pha trà cô mới mua khá phức tạp, ngay cả cái thìa thôi cũng có đến bảy cái có kích thước khác nhau rồi.

Cô cố gắng nghiền ngẫm cách sử dụng bộ dụng cụ pha trà tuyệt nhất như trong sách miêu tả. Nhưng trên thực tế, khi làn hơi nước màu trắng như tuyết bốc lên từ ấm nước sôi trên bàn uống trà, Giang Yến Ni không nén được hắt xì hơi một cái.

Hắt xì hơi là có người nhắc đến bạn, muốn hôn bạn, muốn yêu bạn hoặc muốn bóp chết bạn.

Đáp án là cái cuối cùng. Trịnh Tuyết Thành xông vào, nhìn Giang Yến Ni bằng ánh mắt hình viên đạn. Kì lạ là Giang Yến Ni không hề cảm thấy sợ hãi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta. Sắc mặt Trịnh Tuyết Thành trắng bệch, cũng có thể anh ta vốn có làn da trắng. Anh ta hằm hằm nhìn Giang Yến Ni, mắt như đang bốc lửa.

Bọn họ nhìn nhau mất một phút, sau đó Trịnh Tuyết Thành mới mở miệng, anh ta hỏi:

- Tại sao lại tiết lộ bí mật này với tổng công ty?

Giang Yến Ni rất muốn giải thích cho anh ta biết tại sao, thế nhưng cô càng muốn nghe anh ta giải thích tại sao hơn, tại sao phải lừa cô, tại sao lại bịa đặt ra một câu chuyện hoang đường như vậy?

Giang Yến Ni nói:

- Tôi đã gọi điện cho Tiền Lệ rồi, cô ta nói cô ta không sống ở Hàng Châu, cũng chẳng phải là kế toán viên công chứng, mà cô ta cũng không phải tên Tiền Lệ. À, cô ta nói cô ta là một kẻ không tồn tại.

Giang Yến Ni nói bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng, vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Trịnh Tuyết Thành. Cô chờ đợi sắc mặt của Trịnh Tuyết Thành từ trắng chuyển sang đỏ, rồi chuyển thành màu tím tái. Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành thậm chí còn chẳng buồn nhíu mày. Anh ta vẫn nhìn thẳng vào mặt cô, lặng thinh nghe cô nói hết.

Sau đó, Trịnh Tuyết Thành đột nhiên tấn công cô như một con báo. Anh ta chồm đến, bóp chặt lấy cổ cô. Anh ta rất mạnh tay, cứ như thể bị quỷ thần sai khiến phải bóp chết Giang Yến Ni vậy.

Dụng cụ pha trà rơi loảng xoảng xuống đất.

Giang Yến Ni không thể hít thở được nữa, ngay cả bàn chân cũng chẳng dám tùy tiện động đậy. Bởi vì mỗi cử động của cô sẽ càng khiến cho đôi bàn tay trên cổ cô siết chặt hơn, cứ thế cho đến khi toàn thân cô mềm nhũn, gục xuống trên tay anh ta.

Trịnh Tuyết Thành bỏ đi, trước khi đi còn vỗ vỗ vào mặt Giang Yến Ni, xác định chắc chắn rằng cô vẫn có thể mở mắt, vẫn còn sống.

Cô vẫn còn sống, suýt chút nữa thì không thể sống nổi. Trịnh Tuyết Thành đi rồi, Giang Yến Ni liền quỳ trên sàn ho sặc sụa, cô ôm lấy cổ, há hốc miệng, lục phủ ngũ tạng đều như muốn nhảy hết cả ra ngoài.

Thứ thực sự “nhảy” ra ngoài chính là nước mắt, từng giọt nước mắt rất to lã chã rơi xuống nền nhà.

***

Thẩm Anh Nam lại thắng rồi. Sau một tuần cân nhắc, Tề Cường đã quyết định trả lời cô, 100 nghìn tệ không phải là con số nhỏ, thế nhưng anh ta vẫn có.

Tuần này, Thẩm Anh Nam gần như bị Tưởng Đại Bình bức bách đến phát điên lên. Thẩm Anh Nam gần như chẳng thể đứng ở cửa hàng lẩu, cứ đứng được một lúc là Tưởng Đại Bình lại đến, không phải là kéo bàn thì cũng là quét sàn, nói tóm lại là tìm mọi cách đuổi cô đi.

Thật là ngu ngốc và ấu trĩ. Những chuyện ấu trĩ hãy còn ở phía sau. Thẩm Anh Nam gần đây phát hiện mình hay bị mất đồ, lúc thì điện thoại, khi thì ví tiền. Hỏi khắp lượt người trong cửa hàng mà không được. Cuối cùng Tưởng Đại Bình thừa nhận:

- Chính tôi lấy đấy!

Lấy rồi cũng chẳng trả, Thẩm Anh Nam có chửi mắng cũng vô ích, cầu xin cũng chẳng ăn nhằm gì. Tưởng Đại Bình nói gay gắt là Thẩm Anh Nam liền nói:

- Trả tiền đi, nếu không thì không chia tay!

Cái thế giới của Tưởng Đại Bình đơn giản như vậy đấy, không phải là A thì sẽ là B, không có ngoại lệ, không có tình người, không có sự thong cảm.

Anh ta không thể hiểu nổi vì sao Thẩm Anh Nam không thể yêu anh ta, cũng giống như Thẩm Anh Nam không thể hiểu nổi anh ta tại sao cứ phải yêu cô mới được?

Hôm nay thì khác rồi, Thẩm Anh Nam đã nhận được 100 nghìn tệ từ tay Tề Cường, cô đã có dũng khí để đến cửa hàng lẩu rồi. Tưởng Đại Bình vừa nhìn thấy cô liền muốn ra oai.
alt
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc