Phi ngựa trở về, Tử Huyền vất vả lắm mới chạy tới bãi săn bắn, thế mà lúc tới nơi chỉ còn nhìn thấy một mảnh vàng chói lọi phía dưới con sư tử, chứng minh cho định luật đầu tiên[1] của Newton. “…” Vẫn không kịp. Tử Huyền có chút tiếc nuối, chỉ chậm một bước, vẫn không kịp ngăn lại. “Carol! Carol!” Menfuisu điên cuồng chạy theo con sư tử tới bờ sông, nhìn thấy nước sông đã cuốn Carol đi, thả người muốn nhảy xuống dòng nước. “Hoàng thượng.” Unasu vội vàng chạy tới. “…” Đám binh lính đang tìm kiếm chung quanh đột nhiên cảm thấy kỳ quái, tại sao tự nhiên lại không nghe thấy tiếng của hoàng đế nữa? Giống như một bụi hoa nở muôn vàn màu sắc, lại nhìn giống như đuôi của một con công. … Thật đột ngột. Lòng hiếu kỳ khiến mọi người đều quay đầu nhìn về phía hoàng đế. Hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy chính là, vị hoàng đế Menfuisu cáu kỉnh đang yên tĩnh nằm trên mặt đất, hôn mê. Mà phía sau hắn… Tử sa phiêu tán, bó sát xung quanh vóc người xinh đẹp, tóc đen mịn, mềm mại động lòng người, cho dù phong trần mệt mỏi cũng không che lấp được phong thái nữ hoàng. Đương nhiên, nếu như người xem bỏ qua chi tiết bàn tay nhu nhược kia đang cầm cái gì… “…” Nhất định là bọn họ chiến đấu với đám sư tử quá mệt mỏi, nên mới nảy sinh ra ảo giác! Nói cách khác, làm sao bọn họ có thể nhìn thấy nữ hoàng Asisu đánh hoàng đế Menfuise…ngất? Vất con dao đánh ngất Menfuisu xuống đất, Tử Huyền lắc lắc cánh tay, bị thương nặng như vậy còn định nhảy xuống nước sao? Chỉ tổ thêm việc cho người khác. Quay lại đối mặt với mọi người. Imhotep là người đầu tiên có phản ứng, đi tới phía trước: “Nữ hoàng, không phải người đã quay về thần điện Hạ Ai Cập sao?” Sao nữ hoàng lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ mấy con sư tử vừa rồi … Liếc mắt một cái nhìn người được xưng là tể tướng trí tuệ của Ai Cập đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Tử Huyền cũng không để ý lắm, dù sao ông ta cũng không có chứng cớ. Nhưng mà đột nhiên trở về, cũng phải có lý do. “Ta ở thần điện Hạ Ai Cập đã được thần linh chỉ thị, biết hôn lễ sẽ có sự cố, sợ hoàng đế gặp chuyện không may nên phải trở về.” Đây là một quốc gia coi trọng thần thánh, lấy lý do này ông ta cũng không thể kiểm chứng. Quả nhiên, cứ lấy danh nghĩa thần linh, cái gì cũng có thể sắp xếp.=_= Carol biến mất như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều hoài nghi, phỏng đoán, trước hết phải xử lý vấn đề dân tâm đã. Được, lần này lại tiếp tục lôi mấy vị thần vạn năng ra lòe thiên hạ thôi! Không đợi Imhotep mở miệng, Tử Huyền đi thẳng tới đài cao bên cạnh, hô to với hàng ngàn vạn dân chúng bên dưới. “Hỡi thần dân Ai Cập, hôn lễ hỗn loạn, đây chính là sự khảo nghiệm của thần linh đối với tình yêu của hoàng đế và hoàng phi. Vừa rồi chúng ta cũng đã thấy, hoàng đế và hoàng phi đều nguyện ý vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh, tình cảm của hai người họ là chân thành tha thiết mãi mãi không thay đổi!” Nghe thế, Imhotep kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên đài cao, nữ hoàng đã thừa nhận hoàng phi sao?! Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tâng mây, như thần quang chiếu sáng lên đài cao. Làn gió cuồng loạn thổi bay mái tóc dài và bộ tử sa của cô. Đón ánh nắng, nghịch gió, lúc này Tử Huyền giống như nữ thần, lộ ra khí thế vương giả, làm người ta thuyết phục. Đám người ngưỡng mộ nữ hoàng của bọn họ, ngay cả Imhotep cũng rung động trước khí thế của nữ hoàng. Tử Huyền lại tiếp tục lên tiếng, tất cả mọi người tập trung tinh thần lắng nghe. “Mọi người không cần lo lắng, nữ thần sông Nile đã đưa hoàng phi về thủy cung dưỡng thương! Chờ khi thương thế lành hẳn, cô gái sông Nile sẽ quay trở về Ai Cập, trở thành hoàng phi của Ai Cập vĩ đại!” Nghe xong, đám đông ồ lên: “Hóa ra là cô gái sông Nile trở về dưỡng thương!” “Thật may quá”. “Hoàng phi vạn tuế!” “Nữ hoàng Asisu vạn tuế!” Tử Huyền nhìn đám người đang vui mừng bên dưới, lòng dân đã tạm thời ổn định, mới quay đầu lại chỉ huy hiện trường. Nhìn Unasu đang quỳ gối bên cạnh Menfuisu: “Unasu, đỡ hoàng thượng về cung băng bó vết thương đi.” Menfuisu được nâng dậy trở về, cô quay sang phía Minue, nhẹ giọng nói: “Minue, chỉ huy binh lính tiếp tục tìm kiếm bên bờ sông Nile, đặc biệt là khu vực hạ lưu sông.” Cũng không biết khi nào Carol mới trở lại, nếu nhớ không nhầm thì chính là nổi lên ở hạ lưu sông. Chuẩn bị sẵn sàng như thế thì sẽ không lo cô ta bị người khác cướp đi, cũng khiến mấy người này tin tưởng không phải cô thừa cơ nhảy vào. Hiện giờ Asisu cũng không còn là Asisu trước kia nữa, Tử Huyền không muốn mọi người vừa nhìn thấy cô là lại có cảm giác cô tới tranh đoạt Menfuisu. Hơn nữa, vị hoàng đế tính tình bộp chộp dễ cáu giận kia không có khí độ đế vương, không phải mẫu người cô thích. “Imhotep, phái binh lính cải trang thành dân chúng, mấy ngày này tung tin cô gái sông Nile về sông dưỡng thương, không lâu sẽ trở lại. Cần phải làm cho lòng dân tin phục.” “Vâng, thưa nữ hoàng.” Imhotep cung kính đáp. Nữ hoàng Asisu không hổ danh là nữ hoàng Ai Cập, sắp xếp thỏa đáng như vậy. Mà quan trọng nhất chính là, dường như nữ hoàng đã chấp nhận cô gái sông Nile là hoàng phi của Ai Cập rồi, nếu như thế thật, thì Ai Cập đúng là có phúc. Lơ đãng liếc qua, nhìn thấy trên tử sa có vài giọt máu, cái gì? Ánh mắt hướng về phía trước… “Nữ hoàng! Tay của người?” Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy? Tay? Lúc này Tử Huyền mới nâng tay trái lên nhìn, chỉ thấy vết cắt do chính mình tự cứa, do dùng sức ma sát với dây cương ngựa mã đã rách toạc ra, máu thịt mơ hồ, dường như còn có thể nhìn rõ vệt dây thừng hằn lên. Máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả một mảnh tử sa. Nhìn thấy bàn tay bị thương như vậy, trong lòng mọi người đều run sợ. Nữ hoàng Asisu quen được chiều chuộng từ nhỏ thế mà lại bị thương nặng như vậy. Coi như không có việc gì xảy ra, chỉ tập trung chỉ đạo mọi việc, nữ hoàng đã khiến cho mọi người đều bàng hoàng! Cũng không có cảm giác đau đớn mấy, Tử Huyền chỉ lạnh nhạt liếc qua, nếu không như thế, làm gì có sức lực mà ứng phó cơn hỗn loạn này. Sau đó, đưa tay giấu sau làn váy, chuẩn bị rời khỏi. “Nữ hoàng, xin hãy để ngự y trị liệu một chút.” Tử Huyền bình thản nói: “Không cần, ta tự lo được.” Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “À, đúng rồi, suýt nữa quên mất, sắp xếp mọi thứ, tối nay mở yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi sứ giả các nước…Còn nữa, có một thị nữ của ta bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, bảo ngự y tới khám đi.” Đang nói, đột nhiên Tử Huyền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hoa mắt chóng mặt, thân thể lắc lư như sắp ngã. “Nữ hoàng!” Minue không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xông tới đỡ được Tử Huyền. Nhìn Tử Huyền trong tay mình, phải dựa vào mình mới có thể đứng vững được, lại nhớ tới lời nói trước kia của nữ hoàng, trong lòng thầm lo lắng. Đối với nữ hoàng mà nói, bản thân y chỉ là một cận thần không hơn không kém, mà lúc này lại xông lên đỡ nữ hoàng, không biết người sẽ nghĩ thế nào? Nghĩ như vậy, Minue lo lắng muốn rút tay về, bên tai lại truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn khanh, Minue.” Tử Huyền lắc lắc đầu, xác định là không còn cảm giác chóng mặt mới mở miệng: “Ta không sao, các người đi làm việc đi.” Đi hai bước, lại quay đầu, mọi người cho rằng cô muốn hạ mệnh lệnh gì đó, vội vàng cung kính chờ đợi. “…Đem con sư tử đầu tiên nấu lên cho ta, đêm nay ta muốn ăn nó cho hả giận.” Sau đó phất tay áo rời đi. “…” Nhìn Tử Huyền đi tới bên nhuyễn kiệu, Minue vẫn chưa phục hồi lại tình thần, nữ hoàng không trách cứ hắn sao? “Dường như nữ hoàng rất mệt mỏi.” Imhotep vuốt chòm râu, nói. “Tay chảy nhiều máu như vậy, thị nữ ngã bị thương, lần này rốt cuộc tại sao nữ hoàng Asisu lại trở về, thật khó mà giải thích được.” Chỉ cần nhớ tới bàn tay đầm đìa máu kia, tim Minue lại đau nhói. “Xem ra, đúng như lời hoàng thượng từng nói, dù thế nào đi nữa nữ hoàng và hoàng thượng vẫn là chị em ruột thịt, hiểu được điều đó nên nữ hoàng đã trở lại.” Ánh mắt Imhotep hướng về phía chân trời, giờ chỉ còn chờ cô gái sông Nile trở lại mà thôi, Ai Cập nhất định sẽ càng thêm cường thịnh. [1] Định luật đầu tiên của Newton: Mọi vật đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều sẽ đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều mãi mãi nếu không bị buộc phải thay đổi trạng thái bởi một ngoại lực tác động trên vật. Theo định luật này mọi vật đều có một Quán Tính, hay một thói quen mà vật ở trạng thái cân bằng.