"Chị tắm rửa xong liền đi ngủ, có đi chỗ nào đâu."
"Không phải lúc đó, khoảng hơn mười hai giờ đêm, em dậy đi vệ sinh nhưng phát hiện chị không có trong phòng."
Tô Linh hồi tưởng lại chuyện tối qua, lúc đó cô còn tưởng là Mộ Ngữ Nhiễm đang ở trong nhà vệ sinh, nhưng khi cô gọi thì lại không thấy Mộ Ngữ Nhiễm trả lời.
Sau đó Tô Linh cũng không để ý lắm, đi vệ sinh xong liền trèo lên giường tiếp tục ngủ.
Nghe Tô Linh kể xong, Mộ Ngữ Nhiễm mù mờ:
"Có phải là em nằm mơ không?"
Mấy hôm nay làm việc vất vả như vậy, cũng không tránh khỏi chuyện Tô Linh nằm mơ thấy những giấc mơ kì lạ.
Tô Linh hơi cao giọng:
"Tuyệt đối không phải là mơ, tối qua em đi vệ sinh, thực sự đã không thấy chị đâu cả."
Nói đến đây, Lâm Kiệt ở phía trước vẫy tay gọi hai người lên xe:
"Xuất phát thôi!"
Tô Linh nhanh chóng đi qua: "Đến đây!"
Mộ Ngữ Nhiễm ở phía sau, tự lẩm bẩm một mình:
"Chắc là mình, mộng du nhỉ?"
Sau khi về đến thành phố A, nhóm của cô lập tức lái xe thẳng đến tòa soạn. Chuyện lúc sáng Tô Linh nói với Mộ Ngữ Nhiễm, cô cũng quên bẵng đi mất, không còn nhắc lại nữa.
Buổi chiều mọi người được tan làm sớm, sau đó liền về nhà nghỉ ngơi.
Mộ Ngữ Nhiễm hơi buồn bực trong lòng, từ hôm qua đến giờ Lục Dĩ Hàng vẫn chưa liên lạc lại, cứ như thể đã bị mất tích.
Cũng không biết anh hiện tại đang làm cái gì? Cứ nghĩ đến chuyện Lục Dĩ Hàng đang ở cùng với Bella Marsh, tâm trạng Mộ Ngữ Nhiễm lại trùng xuống, trong lòng rất khó chịu.
Có phải giống như Lục Dĩ Hàng nói, cô đang ghen sao?
Được rồi, Mộ Ngữ Nhiễm thừa nhận, cô đang ăn giấm một mình!
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Mộ Ngữ Nhiễm mắt liếc thấy một đôi dép lê của nam đặt trên kệ giày. Cô dứt khoát cầm lấy, không chút do dự ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Lục Dĩ Hàng, một tên phụ bạc!
Lục Dĩ Hàng ở thành phố F, đang bàn chuyện hợp tác với ông John Marsh thì đột nhiên hắt hơi một cái, cảm giác sống lưng hơi lạnh.
John Marsh nhìn anh, có chút nghi hoặc:
"Cậu bị ốm? Có phải hôm qua Bella bắt cậu dẫn nó đi dạo nên bị cảm rồi không?"
Lục Dĩ Hàng lắc đầu:
"Không phải, chúng ta cứ tiếp tục."
Anh đặt tệp tài liệu xuống bàn, đẩy đến trước mặt ông John Marsh:
"Ngài xem, con số này, có vừa ý ngài không?"
John Marsh liếc mắt qua, sau đó cầm tách trà lên uống một ngụm, cười nhẹ:
"David, cậu phải biết rằng, còn có người khác đưa ra con số cao hơn cậu."
Lục Dĩ Hàng vẫn bình thản, hơi nhếch khoé môi:
"Ồ, vậy ngài John nhất định là đã có sự lựa chọn thích hợp."
John Marsh nhìn anh, sau đó đặt tách trà xuống:
"Muốn tôi hợp tác với cậu, cũng được thôi."
Ông vắt chéo hai chân, nghiêm túc nhìn Lục Dĩ Hàng:
"Nhưng tôi có một điều kiện, cậu phải cưới con gái tôi."
Lục Dĩ Hàng bình tĩnh nhìn ông ta, sau đó lấy lại tệp tài liệu trên bàn.
Anh đứng dậy: "Vậy thì xin thứ lỗi, chén cơm này, tôi không ăn nữa."
John Marsh bất ngờ nhìn anh, nhíu mày:
"Chẳng phải hai đứa rất thân nhau sao? Tại sao cậu lại không muốn kết hôn với Bella?"
Lục Dĩ Hàng: "Tôi chỉ coi Bella giống như em gái của mình, không có ý đồ gì khác."
John Marsh hơi tức giận: "Tại sao? Nó không tốt chỗ nào?"
Con gái ông vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, người theo đuổi nó đếm tối ngày cũng không hết. Vậy mà thật không ngờ, cũng có thằng không thèm đếm xỉa đến nó!
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: "Con ông rất tốt, nhưng thực sự tôi rất tiếc. Tôi đã có bạn gái."
Câu cuối cùng, Lục Dĩ Hàng hơi hất cằm, giọng điệu có chút hống hách, giống như... Đang khoe khoang!
Ừm, đang khoe bạn gái.
Buổi tối, Mộ Ngữ Nhiễm đang tự học nấu ăn ở trong bếp thì Lục Dĩ Hàng gọi điện thoại tới.
Anh ở đầu dây bên kia, giọng điệu cà chớn:
"Em hết giận chưa đấy?"
Mộ Ngữ Nhiễm dừng lại động tác, sau đó đặt đũa xuống, lạnh nhạt trả lời:
"Chuyện gì?"
Lục Dĩ Hàng bật cười: "Ồ, Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hết giận này."
Trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm lộp bộp một cái, lần đầu tiên có người gọi cô như vậy, mặt cô bất giác đỏ lên.
Mộ Ngữ Nhiễm: "Đừng gọi lung tung."
"Đâu có, anh đang gọi tên em mà."
"Anh uống rượu đấy à?"
"Có uống một chút."
Mộ Ngữ Nhiễm ôm trán, trong lòng có chút lo lắng, cô hơi cao giọng:
"Đừng có mà uống say đấy!"
"Em yên tâm, anh uống say cũng sẽ có người đưa về, không gặp chuyện gì đâu."
Mộ Ngữ Nhiễm: "Không phải, tôi sợ anh uống say sẽ làm hại đến con gái nhà người ta, nhớ chú ý một chút." Nói xong, cô liền cúp máy.
Lục Dĩ Hàng: "..."
Ở bên kia, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau đó ôm mặt cúi xuống, cười đến mức hai bả vai run run.
Cô gái này, thật là...
Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm gọi lại cho anh, giọng điệu hơi nghiêm nghị:
"Bao giờ anh về?"
Lục Dĩ Hàng có cảm giác, Mộ Ngữ Nhiễm rất giống một bà vợ, đang hỏi ông chồng đi nhậu nhẹt ở bên ngoài lúc nào thì về.
Anh hắng giọng: "Bao giờ em hết giận, thì anh về."
Mộ Ngữ Nhiễm: "Vậy thì anh đừng trở về nữa, ở đó luôn đi."
Nói xong, cô lập tức cúp máy, không có chuyện cô sẽ gọi lại lần thứ hai.
Lục Dĩ Hàng biết cô thực sự đang giận, cũng không làm phiền cô nữa, chỉ mở hộp thư lên, gửi cho Mộ Ngữ Nhiễm một tin nhắn: