Thẩm Ám cả ngày không nhìn điện thoại, sau khi về đến nhà tắm rửa sạch sẽ thì mới bước ra nhìn màn hình di động, có hàng chục cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn, trong wechat cũng hiển thị 99+ nhắc nhở màu đỏ chưa đọc.
Anh chuyển những bông hoa ở phòng khách ra ban công, miệng ngậm một điếu thuốc lá, trong tay cầm một cái bình nước chậm rãi tưới một ít lên.
Sau khi đã hút xong điếu thuốc thì anh mới chầm chậm mở di động ra trả lời tin nhắn, cuối cùng quay trở lại vị trí trên cùng của hộp thoại rồi gửi đi một tin nhắn thoại.
Bạch Lê tắm rửa xong xuôi, đang ngồi phía trước máy tính bận rộn làm một tài liệu PPT khẩn cấp. Yêu cầu của khách hàng rất đơn giản cho nên cô chỉ cần làm hai trang thôi.
Mèo con được bôi thuốc xong cũng rất ngoan ngoãn mà nằm trong lồng sắt cách ly, thỉnh thoảng Bạch Lê quay đầu nhìn về phía nó, mèo con sẽ kêu lên một tiếng “meo” thật yếu ớt, cô cũng sẽ hướng về phía nó mỉm cười nhẹ.
Nó là một bé mèo lang thang mà cô nhặt được.
Nói là nhặt chi bằng bảo rằng bé mèo này “ăn vạ” cô thì đúng hơn.
Cô rất hiếm khi đi ra ngoài, chỉ là bữa đó khi Bạch Lê đi mua sắm những nhu yếu phẩm cần thiết trong sinh hoạt thì trên đường trở về đã bị bé mèo này chặn lại. Nó cọ cọ vào ống quần của cô, trên cơ thể nhỏ gầy bám những mảng xám nâu này nọ, cô không biết đó là cái gì, chỉ biết rằng con mèo này có vẻ đang bị ốm.
Cô lấy ra một cây xúc xích giăm bông rồi chậm rãi đút cho nó ăn.
Mãi cho đến khi Bạch Lê bước đến cửa nhà thì mới phát hiện ra bé mèo vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Cô cũng không có kinh nghiệm nuôi mèo nên lên mạng tra một số thông tin, mua thuốc cho nó nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Thế nên sau đó, cô quyết định ẵm bé mèo đến phòng khám thú cưng ở gần nhà.
Thật ra trên đường kia còn có hai cửa hàng thú cưng nữa nhưng trước bàn đăng ký lại có rất nhiều người đang đứng, cô không dám bước vào nên cuối cùng đã đến phòng khám thú y.
Rõ ràng trước bàn đăng ký cũng chỉ có một người, thế mà cô vẫn không dám bước vào.
Mãi cho đến khi Thẩm Ám bước ra cửa, toàn thân mặc áo sơ mi trắng tinh, thời điểm đón lấy ánh nắng tựa như một lớp ánh sáng vàng rực xuất hiện trước mặt cô.
Nhớ đến Thẩm Ám thì trái tim của Bạch Lê lại run lên.
Cùng lúc đó, màn hình của điện thoại đang đặt trên bàn sáng lên, có tin nhắn gửi đến trong wechat.
Cô mở ra nhìn, Thẩm Ám đã gửi qua một tin nhắn thoại, cô ngập ngừng một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở ra, giọng nói của người đàn ông rất trầm, âm cuối còn có chút khàn khàn, rơi vào trong không khí dễ nghe giống như hương rượu vậy.
“Ngủ ngon nhé.”
Từ tận đáy lòng của Bạch Lê hơi hơi phát run.
Chú mèo nhỏ nằm trong lồng sắt cũng “meo” một tiếng.
Bạch Lê quay đầu nhìn nó, “Em cũng cảm thấy giọng nói của anh ấy rất êm tai phải không?”
Ngón tay của cô nhấn nút phát lại giọng nói rồi cắn môi, “Chúng ta…nghe lại một lần nữa nha.”
Trong đêm tối tĩnh lặng, điện thoại di động của cô thỉnh thoảng truyền ra giọng nói khàn khàn của người đàn ông, nghe đến cuối cùng thì cả người cô cuộn tròn vòng lấy đầu gối rồi vùi mặt vào bên trong, mái tóc dài đen nhánh rối tung lộ ra hai vành tai đã đỏ bừng lên.
Cô chịu đựng cả đêm, sau khi gửi PPT khẩn cấp đã làm xong qua cho Đới Mi, vì để nâng cao tinh thần chính mình nên đã đi rửa mặt. Vốn dĩ Bạch Lê chỉ muốn nhấn nghe giọng nói thêm lần nữa, kết quả ngón tay lại nhấn nhầm, cô vô tình ấn cuộc gọi video gửi qua cho Thẩm Ám.
Vì thế mà lời mời trò chuyện video đã được gửi qua.
Bạch Lê lập tức sợ hãi đến mức tỉnh cả người, cô nhanh chóng tắt ngang lời mời, ngón tay run rẩy đến kịch liệt rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong vài giây mới nhớ đến hiện tại đã ba giờ sáng.
Ắt hẳn là anh vẫn còn đang ngủ.
Cô chậm rãi thở phào ra một hơi, nào biết hơi thở vẫn còn chưa thở ra hết thì đã nhận được một cuộc gọi thoại của Thẩm Ám.
Bạch Lê ôm chặt cái gối chú dê nhỏ, lo lắng đến không biết phải nên làm gì.
Lần đầu tiên kết thúc, Thẩm Ám tiếp tục gọi lại lần thứ hai, cuối cùng Bạch Lê cũng nhận cuộc gọi.
“Xin, xin lỗi … Em, em không cẩn thận…” Cô lắp bắp giải thích, “Em ấn nhầm.”
Thẩm Ám dường như mới vừa thức dậy, giọng nói đặc biệt khàn khàn, “Em phải bồi thường cho anh đó.”
“Cái, cái gì?” Nghe được giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ kia thì trái tim của Bạch Lê đều đình trệ luôn rồi.
“Anh đang mơ một giấc mộng đẹp thì bị em cắt ngang nó.” Giọng nói của Thẩm Ám khàn đặc, “Em phải bồi thường cho anh.”
“Xin, xin lỗi.” Cô cực kỳ hoảng sợ.
Thẩm Ám xoa xoa dương vật đang gắng gượng trong quần, hô hấp cũng nặng nề đi vài phần, “Anh không cần lời xin lỗi.”
“…Vậy thì, anh muốn gì?” Không hiểu vì sao Bạch Lê lại nghĩ đến hình ảnh hôn môi của anh, thanh âm cũng run lên một chút.
Anh dán điện thoại lại gần hơn, giọng nói khi trò chuyện cũng thật gần, âm thanh rất khàn cùng khí âm (*) phụ họa, vừa mê hoặc lại quyến rũ cực kỳ.
(*) ý chỉ độ vang hoặc sự khuếch đại của âm thanh.