Lão chưởng quầy thấy hắn đường đường một người nam nhân lại khóc như vậy, hơn nữa khóc rất thê lương, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng thấy hắn khá đáng thương, không khỏi nghĩ tới tình hình hiện tại của Túy Tiên Các. Trong lòng bỗng có một cảm giác đồng bệnh tương liên, thở dài, nhẹ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu khoan hãy khóc. Nếu cậu không chê tiểu điếm đơn sơ, thì có thể ở đây tạm mấy ngày. Về sau lại chậm rãi tính.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, ngừng khóc, trong lòng rất cảm động. Ở thời của hắn, cho dù có người say chết trên đường, cũng không có ai ngó tới. Kinh ngạc ngước nhìn lão nhân, hỏi:
- Đại thúc, sao ngài lại tốt với tôi như vậy?
Lão chưởng quầy mỉm cười, nói:
- Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, vào đi thôi.
Lúc này, Lục Tử chính đang mệt mỏi nằm bò xuống bàn. Bỗng nhìn thấy lão chưởng quầy và người say kia cùng nhau đi vào, liền đứng, há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:
- Vị này chính là Lý Kỳ, Lý công tử. Cháu mau dẫn Lý công tử tới phía sau sắp xếp chỗ ở đi. Rồi đưa bộ quần áo mới. Ta đi xuống phòng bếp bảo Chu sư phó chuẩn bị chút thức ăn.
Lý Kỳ nhìn về phía Lục Tử, cười xin lỗi:
- Làm phiền rồi.
“Còn công tử? Như ngươi mà là công tử, thì ta đây chẳng phải là vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích rồi.”
Lục Tử bĩu môi, tức giận nói:
- Lý-công-tử, đi thôi!
Lục Tử dẫn theo Lý Kỳ tới sân sau của Túy Tiên Các. Sân này không lớn không nhỏ, tổng cộng có bảy tám gian phòng. Tuy nhiên lại rất đơn sơ. Xem ra nơi này trước là nơi ở của tiểu nhị và người sai vặt.
Lý Kỳ đi theo Lục Tử tới một căn phòng nhỏ phía bên trái. Trong phòng đặt những dụng cụ tắm rửa. Một cái thùng gỗ, một cái bầu nước, một tấm vải bố không biết đã bao nhiêu người dùng qua. Còn có một cục đen sì gì đó, nhìn không ra là thứ gì. Về sau qua lời của Lục Tử, Lý Kỳ mới biết được thứ đó gọi là lá lách. Có tác dụng giống như là xà phòng đời sau.
“Má! Như vậy cũng được coi là nhà tắm sao?”
Khuôn mặt Lý Kỳ tràn đầy vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ. Trong lòng hắn, nơi này nhiều nhất chỉ coi là phòng chứa củi.
…
Một lát sau, Lý Kỳ tắm rửa xong đi ra, mặc trên người một bộ áo vài dài màu xám. Bộ áo này là của tiểu nhị lúc trước lưu lại. Có chút hơi ngắn, cộng thêm mái tóc ngắn ngủn của hắn, quả thực có vẻ nửa dơi nửa chuột. Ngược lại có chút giống giống mấy tay chạy cờ.
Lý Kỳ quay lại đại sảnh, thì thấy ngoài lão chưởng quầy và Lục Tử ra, còn có một vị lão nhân vừa hói vừa bẩn. Ba người ngồi chung một cái bàn, đang nói chuyện phiếm. Trên mặt bàn có đặt ba đĩa thức ăn. Một đĩa rau xanh xào măng, một đĩa lạc rang, một đĩa đậu xào hành, cùng với một bát cơm tẻ.
Lão chưởng quầy thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng ngoắc hắn:
- Tiểu huynh đệ, mau ngồi xuống ăn, không thức ăn lại nguội mất.
Lý Kỳ mỉm cười đi tới phía trước, ngồi xuống bên cạnh Lục Tử. Chắp tay hướng lão chưởng quầy, cảm kích nói:
- Ngô đại thúc, cảm ơn ngài.
Vừa nãy Lý Kỳ thừa dịp Lục Tử đun nước cho hắn, đã hỏi rõ ràng. Thì ra lão chưởng quầy này họ Ngô, tên Phúc Vinh. Là chưởng quầy của điếm. Mà Lục Tử nguyên danh là Ngô Tiểu Lục. Là tiểu nhị của điếm, cũng là cháu trai của Ngô Phúc Vinh. Trong tiệm này, ngoại trừ hai chú cháu ra, còn có một vị Chu sư phó, là đầu bếp của tiệm. Chắc hẳn chính là lão đầu đang ngồi đây.
Ngô Phúc Vinh gật đầu cười, chỉ về phía lão hói đầu, giới thiệu:
- Vị này chính là Chu sư phó,đầu bếp của tiệm chúng ta. Số thức ăn này đều là do Chu sư phó vừa làm cho cậu.
Đầu bếp?
Lý Kỳ hơi sững sờ. Hiện tại hắn rất mẫn cảm với hai từ ‘Đầu bếp’. Vô ý thức liếc nhìn vị Chu sư phó, thấy ông ta ít nhất cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi, răng cũng không còn vài cái. Trong lòng thực sự hiếu kỳ. Ở thời của hắn, tới tuổi này đã sớm về hưu dưỡng lão.
Đầu bếp là một nghề nghiệp yêu cầu rất cao về độ tuổi. Một người lớn tuổi như vậy, cho dù thân thể vẫn mạnh khỏe đi chăng nữa. Nhưng vị giác, xúc giác, cùng với sự nhanh nhẹn đã bị giảm đi đáng kể. Hơn nữa ở thời cổ đại, người sống đến tuổi này, sức khỏe càng không bằng những người ở thời hiện đại. Tuổi càng lớn, nấu ăn sẽ làm hương vị bị giảm xuống. Nói thẳng ra, không có một khách sạn nào mời một người già hơn sáu mươi tuổi làm đầu bếp.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn rất cảm tạ lão nhân này, mỉm cười nói:
- Chu sư phó, làm phiền ngài nghỉ ngơi, vãn bối thực sự băn khoăn.
Chu sư phó thấy Lý Kỳ mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã, nói chuyện cũng khiêm tốn hữu lễ, trong lòng liền sinh hảo cảm, vui cười hớn hở nói:
- Có phiền gì đâu. Mau ăn cơm thôi, món ăn nguội lại mất ngon.
- Vâng!
Lý Kỳ nhẹ gật đầu. Nghĩ tới mình cùng bọn họ chẳng thân cũng chẳng quen. Thậm chí có thể nói là người của hai thời đại. Nhưng bọn họ lại đối xử với mình tốt như vậy, trong lòng hắn rất cảm động. Cầm lấy đôi đũa, nhìn vài món thức ăn trên bàn, trong bụng bỗng réo vang. Lúc này hắn mới nhớ ra, hình như cả ngày hôm nay mình còn chưa có gì vào bụng. Đang chuẩn bị chén, chợt phát hiện ba người đều nhìn mình. Hơn nữa trước mặt bọn họ cũng không đặt bát đũa, hiếu kỳ hỏi:
- Mọi người không ăn à?
Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nói:
- Ngươi cứ ăn đi, ta và chú đã ăn rồi.
Ngô Phúc Vinh cũng gật đầu cười:
- Kệ chúng tôi, cậu ăn đi.
- Vâng!
Hiện tại Lý Kỳ rất đói, nên cũng không khách sáo nữa, liền cầm đũa bỏ một miếng cơm lớn vào miệng. Sau đó gắp ăn vài miếng măng. Vừa nhai mấy cái, lông mày liền nhíu lại.
“Má ơi! Khó ăn thế!”
Lý Kỳ sinh ra trong một gia đình có truyền thống nấu ăn. Cho nên từ bé đến lớn còn chưa từng nếm qua một món khó ăn như vậy. Nếu không phải Chu sư phó là có ý tốt, thì hắn đã sớm phun ra rồi. Chỉ đành phải cúi đầu, nhắm chặt mắt, gắp từng miếng cơm bỏ vào mồm. So với ba món ăn kia, bát cơm trắng này quả thực như sơn con mẹ nó trân hải vị!
Chu sư phó thấy Lý Kỳ ăn hết cơm mà không ăn thức ăn, liền hiếu kỳ hỏi:
- Sao? Tiểu huynh đệ, mấy món này không hợp khẩu vị của cậu à?
- Khái, khái!
Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó. Lý Kỳ mãnh kinh, nhất thời ho sặc sụa.
- Cậu cứ ăn từ từ, có ai tranh ăn với cậu đâu. Lục Tử, nhanh rót một chén trà cho Lý công tử.
Ngô Phúc Vinh phân phó cho Ngô Tiểu Lục đang một bên cười trộm.
Lý Kỳ uống một ngụm trà mới thấy đỡ hơn, đỏ mặt, hướng Chu sư phó nói:
- Chu sư phó cứ nói đùa. Vãn bối có thể được ăn món ăn do đích thân ngài nấu, chính là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là hiện tại vãn bối rất đói, cho nên muốn ăn no cơm trước, sau đó thì cẩn thận nhấm nháp tài nấu nướng của Chu sư phó.
“Đứa nhỏ này đúng là khéo mồm!”. Chu sư phó nhất thời mặt mày hớn hở:
- Ra là vậy. Như thế thì cậu cứ ăn cơm cho no bụng đi. Tuy nhiên cậu phải ăn hết số thức ăn này đấy nhé.
Lý Kỳ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Ăn hết? Đây chẳng phải là muốn lấy mạng của mình sao?