Từ Tử Kỳ lôi kéo Nguyên Họa lên xe của mình, ngày hôm nay nàng chạy là Lexus so với ngày thường tướng đối trầm ổn hơn.
Nguyên Họa ngoan ngoãn ngồi lên, thắt chặt dây an toàn.
Một loạt động tác nhưng không cùng Từ Tử Kỳ nói câu nào, cũng không phải Nguyên Họa giận gì Từ Tử Kỳ, nàng cũng không có dễ giận như vậy, không như Từ đại mỹ nữ hay gây chuyện xích mích, chỉ là lo lắng một mình Từ Kiều ở phòng trọ mà thôi. Trái lo phải nghĩ , lúc xe khởi động nàng mới ngượng ngùng mà nói "Tử Kỳ, làm phiền chị trước tiên chở em đến đường X tiểu khu X đi?"
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa, không có mở miệng nói. Gật đầu liền chuyên tâm lái xe của mình.
Nguyên Họa ở trên xe nhắm lại hai mắt, tối hôm qua một đêm ngủ không ngon, ngày hôm nay lại vội vàng, nhiều chuyện như vậy làm cho nàng bận rộn căn bản là không thở nổi, lần đầu tiên nghĩ cuộc sống thực sự là mệt nhọc.
Từ Tử Kỳ rất thích thủ khúc dương cầm này, có thể thả lỏng thể xác và tinh thần của mình cùng sinh ra cộng hưởng.
Đại khái nửa giờ, xe đã đến cửa tiểu khu Từ Kiều ở.
Từ Tử Kỳ đánh thức Nguyên Họa còn đang ngủ say, vô cùng đau lòng, sớm biết nàng sẽ không để đứa nhỏ này gánh lấy số lượng công việc lớn như vậy. Từ Tử Kỳ đúng là đau lòng, nhưng nàng vẫn trước sau như một biểu tình lạnh lùng, nhưng mà nhìn kỹ, có thể thấy được trong mắt nàng lóe lên thương tiếc.
Nguyên Họa lấy tay xoa xoa hai mắt của mình, nhìn ngoài của sổ xe, đã đến cửa tiểu khu của Từ Kiều, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Từ Kiều.
"A kiều, mày có ở nhà không? Tao hiện tại ở dưới lầu nhà mày, mày ăn gì chưa? Có cần tao mua cho mày chút đồ ăn không a!"
Người nói vô tình, người nghe có ý. Từ Tử Kỳ nghe được Nguyên Họa nói những lời quan tâm như thế với Từ Kiều, trong lòng không khỏi ăn dấm chua một hồi .Biểu tình trên mặt tự nhiên trở nên càng thêm lạnh lùng, hàn khí trên người đều phát ra có thể trong nháy mắt đông lại không khí xung quanh Nguyên Họa.
Nguyên Họa tự nhiên là cảm giác được xung quanh lạnh lẽo, trong lòng sợ hãi. Nghe bên đầu điện thoại kia trả lời còn nói thêm "A kiều, Từ Tử Kỳ cũng cùng tao tới thăm mày."
Lúc này đến phiên Từ Kiều bên đầu điện thoại kia buồn bực, tên tiểu tử Nguyên Họa này lúc nào cùng vị băng mỹ nhân kia có quan hệ a?
Cuối cùng, Nguyên Họa mang theo Từ đại mỹ nữ cùng lên lầu đi thăm Từ Kiều.
Từ Tử Kỳ đạp giày cao gót của mình âm thanh đát đát mà đi ở phía trước, Nguyên Họa đáng thương tay trái mang theo một con vịt, tay phải mang theo một con gà, đương nhiên hai thứ này đều đã bị nấu thành thức ăn ngon . Theo Từ Tử Kỳ chạy lên lầu.
Nhấn chuông cửa, Từ Kiều dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trong tầm mắt hai người, Nguyên Họa ngượng ngùng mà cười, vào cửa, liền chạy vào phòng bếp đem những món ăn này bỏ vào đĩa.
Từ Tử Kỳ thì vừa vào cửa liền quan sát Từ Kiều, nàng biết người này, cùng Nguyên Họa quan hệ không tệ, trước gặp qua vài lần, bộ dạng cũng không sai, tuy nói so với chính mình còn kém một chút. Từ Tử Kỳ đối với bộ dáng của mình luôn vô cùng tự tin, thật đúng là chưa biết trên đời này có được mấy người có thể so sánh với nàng, Tiếu Tiểu Dao lúc trước là người duy nhất làm Từ Tử Kỳ cảm thấy là một nữ nhân xinh đẹp.
Từ Kiều cũng từ lúc Từ Tử Kỳ vào cửa mà bắt đầu xem kỹ người mà Nguyên Họa trong miệng không ngừng oán giận, Từ tổng, Từ đại mỹ nữ. Cùng với lời nói của Nguyên Họa kém xa vạn dặm, người này quả thực là một băng mỹ nhân sao? Tại sao có thể là người mà trong miệng Nguyên Họa không ngừng tố cáo là nữ ác ma, liên tục giày vò nàng chứ? Ở đáy lòng Từ Kiều không khỏi lung tung suy nghĩ một phen, bầu không khí quỷ dị như vậy tràn ngập toàn bộ trong phòng khách.
Nguyên Họa bưng cơm nước đi ra liền ngửi được trong không khí có mùi không an toàn, rụt cổ nói "Hai vị đại mỹ nữ, có thể ăn cơm."
Nguyên Họa khẳng định lúc nàng nói lời này, hai người đều trừng nàng liếc mắt, nàng chẳng biết mình chỗ nào đồng thời đắc tội hai nữ nhân này, còn là hai nữ nhân mình không chọc nổi.
Từ Tử Kỳ và Từ Kiều lên bàn ăn, đều theo sát Nguyên Họa.
Hành động của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa cũng có thể hiểu, dù sao cũng là lần đầu tiên đến phòng Từ Kiều, hơn nữa các nàng trước đây cũng không quen biết a! Cho nên liền chủ quan cho rằng Từ Tử Kỳ sợ người lạ, nên mới ngồi sát bên người nàng.
Thế nhưng, Từ Kiều tại sao cũng kề sát nàng a, đây là nhà nàng ấy nha, sợ người lạ. . . Không thể nào nói nổi, nàng biết Từ Kiều lúc nào thì sợ người lạ a, đối với bất kỳ người nào cũng đều trưng ra khuôn mặt lạnh băng chết tiệt, chứ đừng nói chi là đi gần gũi người khác.
Lúc này cứ như vậy dính lấy Nguyên Họa, Nguyên Họa thật đúng là không thích ứng.
"Nguyên Họa, tôi muốn ăn đùi gà." Từ Tử Kỳ nói với Nguyên Họa, ánh mắt lại đặc biệt khiêu khích nhìn Từ Kiều.
Từ Kiều cắn răng, nha, dám trêu bản tiểu thư, không để cho cô nếm chút lợi hại, cô cũng không biết hello kitty cũng sẽ phát uy "Nguyên Họa, tao muốn ăn cánh gà."
"Nguyên Họa, tôi muốn ăn đùi vịt."
"Nguyên Họa, tao muốn ăn cổ vịt."
"Nguyên Họa..."
"Nguyên Họa..."
"..."
Nguyên Họa lúc này luôn nghĩ mình là trong suốt, lúc này nàng hy vọng có chúa tồn tại, lúc này luôn hy vọng chúa có thể nghe được nàng kêu gọi. Một ý nghĩ kì lạ hơn là, mong muốn hai vị mỹ nữ trước mắt này có thể cứ như vậy mà ngất đi, bởi vì nếu như các nàng không ngất, nàng sẽ phải ngất mất thôi.
Nguyên Họa bi ai mà bị hai vị nữ nhân họ Từ ngược đãi, còn không thể trở mình phản kháng, chỉ có thể yên lặng cắn răng chịu đựng.
Nàng nghĩ đời này không nên để cho hai nữ nhân này gặp nhau lần nữa, nếu không mình nhất định trở thành bia đỡ đạn, còn là một bia đỡ đạn không có một chút phản kháng.
Nguyên Họa nhìn hai người còn đang chiến đấu kịch liệt, nhìn trần nhà trong lòng tức giận kêu "Trần nhà a! Ngươi nói còn có đạo lý hay không a?" Trong lòng nàng phẫn hận, bất mãn, nhưng là vẫn chỉ có thể bị hai nữ nhân này hành hạ.
Một bữa cơm, bụng Nguyên Họa vẫn rỗng tuếch, nhìn cảnh tượng chén đĩa hỗn độn trên bàn, cuối cùng công việc dọn dẹp vẫn là do nàng làm. Trải qua tính toán chính xác, khi đó Nguyên Họa đập vỡ hai cái chén, một cái đĩa, một cái thìa Từ Kiều trong nhà hai người oản, một bàn tử, một muỗng, cuối cùng còn làm tay mình bị thương mới kếtt húc trận phong ba này.
Từ Tử Kỳ và Từ Kiều hai người nghe được âm thanh liên tiếp truyền ra từ phòng, cuống quít đi vào, Từ Tử Kỳ lại một lần nữa bị Nguyên Họa giật sét. Nguyên Họa thật sự là người Trái Đất sao? Khẳng định nàng không phải sinh vật hành tinh khác sao? Vì sao mỗi lần để nàng đụng vào những thứ chén bát này đều để những chén bát đáng thương này gặp phải tai vạ bị người phá hủy chứ.
Từ Kiều thì bị sét đánh cháy cả trong lẫn ngoài, đau lòng chén đĩa mới mua không được bao lâu, thật là bội phục lực phá hoại của Nguyên Họa, quả nhiên là người bình thường không có cách nào nhìn bằng nửa con mắt.
Hiển nhiên Từ Tử Kỳ bị Nguyên Họa giật sét qua một lần từ khiếp sợ tỉnh lại tương đối nhanh, lại là lần thứ hai thấy cùng lần trước cảnh tượng giống nhau, tay nhỏ bé của Nguyên Họa lại xuất hiện một vết xước, máu còn không ngừng chảy ra ngoài.
Từ Tử Kỳ đi tới, dắt người còn trong tình trạng bị hai người bỗng nhiên xông vào hù dọa, ngây ngốc ngồi chồm hổm dưới đất, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người sắc mặt liên tiếp biến hóa.
Nguyên Họa hối hận đến xanh ruột, biết sớm mình sẽ không thu dọn. Tại sao không nghe dạy bảo chứ, lại một lần nữa mất mặt ở trước mặt người khác.
"Em còn ngốc đó làm gì, rửa tay a!" Từ Tử Kỳ nắm tay của Nguyên Họa kéo đến vòi nước, mở khóa vòi nước giúp Nguyên Họa khử trùng vết thương. Quay đầu nói với Từ Kiều vẫn còn đang duy trì tư thái lúc mới đi vào "Từ Kiều, nhà cô có băng y tế không?"
Lúc này mới đem hồn phách Từ Kiều còn trong trạng thái đứng ngẩn ngơ gọi trở về.
"Có có, cô đỡ Nguyên Họa đi ra ngoài trước, tôi đi lấy cho cô." Nói xong bước nhanh đi lại tủ TV ngoài phòng khách tìm băng y tế.
"Nè, cầm, dán lên cho nàng." Từ Kiều đem băng y tế đưa cho Từ Tử Kỳ nói, nàng rất phiền muộn vì sao Từ Tử Kỳ quen thuộc như thế, lẽ nào lúc trước đã giúp Nguyên Họa xử lý qua tình trạng như vậy.
Từ Kiều cảm thấy rất có khả năng, liền dùng ánh mắt nhìn thấy gian tình mà nghiên cứu hai người
Nguyên Họa bị Từ Kiều nhìn có chút chột dạ, cúi đầu ngày càng thấp.
Từ Tử Kỳ ngược lại vẫn thảng nhiên làm Từ Kiều nhìn không ra nguyên nhân.
Nguyên Họa cúi đầu đỏ mặt nói "Cái kia, phòng bếp em còn chưa thu dọn xong. Tay không sao, em đi vào trước." Nói xong làm ra vẻ sẽ đứng lên đi vào phòng bếp.
Lúc này, trước khi Từ Tử Kỳ nói không cho nàng đi, Từ Kiều đã bật người nhảy ra, vẻ mặt tươi cười nói "Nguyên Họa, chuyện phòng bếp để tao làm, mày cũng bị thương, cũng không cần bận rộn." cười tựa như tú bà Di hồng viện, làm cho Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ đều cảm thấy ghê tởm.
Từ Kiều nhưng không lo được nhiều như vậy, hiện tại nàng chỉ là không muốn đem những chén bát còn sót lại của nàng cho Nguyên Họa làm hại a! Nếu không kịp ngăn cản không biết đem phòng bếp của nàng biến thành cảnh tượng gì nữa đây?
Nguyên Họa bĩu môi nói "Mày vẫn còn sốt mà, tao làm là được." Nói rất thành khẩn, nếu không phải lực phá hoại quá lớn, Từ Kiều ngược lại sẽ bằng lòng. Chỉ là, Từ Kiều vừa nghĩ tới cảnh tượng khó coi tại phòng bếp, kiên quyết lắc đầu mà nói "Tao tự mình làm là tốt rồi, mày xem thời gian cũng không còn sớm, mày nhanh lên một chút đưa Từ tổng đi về nhà đi."
Từ Kiều tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, ý tứ rõ ràng là cô mau đem tổ tông sống này đi dùm tôi...ôi chao.
Từ Tử Kỳ nín cười đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười.
Nhìn Nguyên Họa lại nhìn Từ Kiều, lần đầu tiên nghĩ Nguyên Họa thực sự là nhân vật thần kỳ, làm việc nhà cũng có thể làm cho người ta sợ hãi thành cái dạng này, đây mới là thần, còn là thần rất lợi hại a!
Nguyên Họa cảm thấy mình thật thất bại, nàng không phải là muốn làm chút việc nhà thôi sao, rửa một cái chén thôi sao? Có cần giống như đề phòng trộm cướp mà đề phòng nàng không? Nếu là người khác, nàng mới không thèm giúp người làm việc nhà đâu chứ? Đây là lần làm việc nhà đếm trên đầu ngon tay mà nàng làm a a, nàng chính là từ nhỏ đến lớn chỉ rửa chén một lần ở nhà! Một lần khác là ở nhà Từ Tử Kỳ, chỉ có hai lần! Từ Kiều này rất không nể mặt mình, Từ đại mỹ nữ cũng còn ở chỗ này đây, cứ như vậy coi thường mình, còn sống chết không cho mình đem việc còn sót lại làm cho xong, tuy rằng lực phá hoại của nàng là có hơi lớn, nhưng mà mình dù sao cũng là tỷ muội tốt nhất của nàng a, lúc này phải đứng về phía nàng, mà không phải ngăn cản nàng a!
Từ Kiều thấy Từ Tử Kỳ vẫn không ra mặt giúp nàng giải quyết vấn đề, có chút buồn bực. Hùng hùng hổ hổ chạy ào vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp kiệt tác do Nguyên Họa làm ra.
Nguyên Họa bĩu môi, nhìn Từ Tử Kỳ, biểu tình kia đặc biệt muốn bị đánh.
Từ Tử Kỳ nhịn xuống bụng co rút, nhìn Nguyên Họa cũng là vẻ mặt muốn bị đánh. Hai người ở trong phòng khách trừng mắt với nhau.
Lúc Từ Kiều đem tất cả xử lý xong, mới kéo thân thể mệt mỏi đi ra phòng bếp. Nhìn Nguyên Họa với biểu cảm "Mày thật trâu bò*".
*ý chế giễu
Nguyên Họa rất muốn phản bác, nàng rất không phục, rất không phục. Thế nhưng trên thực tế, kiệt tác này đích thật là nàng làm ra, hơn nữa Từ Kiều người ta còn là một bệnh nhân, Nguyên Họa cắn răng nhịn xuống. Âm thầm thề, yên tâm, một ngày nào đó Nguyên Họa ta sẽ không để cho các ngươi xem thường nữa, hừ hừ ! !
Từ Tử Kỳ vẫn không nói tiếng nào, nàng có chút đố kị phương thức ở chung giữa Nguyên Họa và Từ Kiều, hết thảy tất cả đều ăn ý như vậy, tự nhiên như vậy. Nàng chẳng qua là cảm thấy mình hoàn toàn không dung nhập được giữa các nàng. Tình hình bi quan như vậy vẫn liên tục bao phủ Từ Tử Kỳ cho đến khi đi ra khỏi phòng trọ của Từ Kiều vẫn chưa tản đi.
Nguyên Họa đương nhiên là không biết vì sao Từ Tử Kỳ đột nhiên trở nên im lặng, nàng cũng không biết nàng lúc nào thì chọc cho vị này Từ đại mỹ nữ mất hứng. Nhưng nhìn Từ Tử Kỳ không vui, nàng cũng hiểu vì sao trong lòng có chút buồn.
"Tử Kỳ, chị làm sao vậy? Hình như không vui, có khó chịu ở đâu không a?" Nguyên Họa có nghĩ tới chính là Từ Tử Kỳ có phải hay không. . . Ừ. . . Không phải nữ nhân luôn có mấy ngày hỉ nộ vô thường sao? (chắc ngày ấy :D)
Từ Tử Kỳ mạnh mẽ nhịn xuống, đưa ra vẻ tươi cười mà nói "Tôi không sao, được rồi, không còn sớm. Tôi đưa em trở về."
Nguyên Họa ngây ngốc gật đầu, muốn hỏi lại không dám hỏi là mình chỗ nào làm không tốt, chọc cho chị không vui? Theo sau Từ Tử Kỳ ngồi lên xe nàng.
Nguyên Họa ở trên xe tâm phiền ý loạn, lại không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ như vậy một đường không nói gì chạy đến dưới lầu phòng trọ của Nguyên Họa.
Nguyên Họa mới vừa xuống xe muốn mời Từ Tử Kỳ đi lên lầu ngồi một chút, thế nhưng nói còn chưa kịp nói ra miệng, Từ Tử Kỳ liền nói "Nguyên Họa, không còn sớm, tôi về trước." Giọng nói nhàn nhạt nghe không ra vui buồn. Nhưng trong lòng của Nguyên Họa luôn luôn cảm thấy có chút bất an, lại ngượng ngùng mời người ở lại, chỉ có thể cười khổ vung tay nhỏ bé nói lời từ biệt."Ừ, gặp lại sau!"