https://truyensachay.net

[Bách Hợp] Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 70 - Chương 69

Trước Sau

đầu dòng
Nguyên Họa đang cùng Tô Ái Cầm gói sủi cảo, thì nghe điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, dùng khăn lau sơ qua tay, lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn một chút, là của Tư Mẫn gửi tới. Cuống quít mở ra xem, nhìn thấy nội dung, sắc mặt của Nguyên Họa có chút biến hóa. Để điện thoại di động xuống, tiếp tục gói sủi cảo. Trong lòng vẫn nghĩ đến nội dung tin nhắn của Tư Mẫn, thở dài một hơi.

Tô Ái Cầm làm sao có thể nhìn không ra từ sau khi Nguyên Họa nhìn tin nhắn thì sắc mặt lập tức không bình thường, mở miệng hỏi: "Con à, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?"

Nguyên Họa ngẩng đầu lên cố nặn ra nụ cười gượng gạo với Tô Ái Cầm: "Không có gì, bà nội, chúng ta tiếp tục làm sủi cảo đi. Con muốn ăn." Nói xong còn cố ý làm ra bộ dạng chảy nước miếng, chọc Tô Ái Cầm bật cười.

Thấy Nguyên Họa không chịu nói ra nguyên nhân, Tô Ái Cầm cũng không hỏi thêm nữa. Gói kỹ sủi cảo sau đó bưng sủi cảo ra. Lúc này Nguyên Họa mới lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của Tư Mẫn.

"Tư Mẫn, Tử Kỳ nhờ chị. Trong khoảng thời gian này mong chị giúp em chiếu cố Tử Kỳ thật tốt."

Gửi xong tin nhắn, mới ra khỏi nhà bếp đi ra ngoài vườn, ngồi xuống bàn đá trước đây thường xuyên cùng Nguyên Hữu Quốc chơi cờ, tay đặt ở trên bàn đá gõ không theo quy tắc, không có một chút cảm giác nhịp nhàng.

Nguyên Hữu Quốc đang ngồi ở phòng khách, thấy Nguyên Họa một mình ngồi cạnh bàn đá ngẩn ra, liền chống gậy đi tới bên cạnh Nguyên Họa hỏi: "Sao vậy con?"

Nguyên Họa ngẩng đầu nhìn Nguyên Hữu Quốc: "Ông nội, con không sao." Lại tiếp tục bắt đầu ngẩn người.

Nguyên Hữu Quốc đi tới băng đá đối diện Nguyên Họa ngồi xuống, nhìn lá cây vào thu dần dần úa vàng rơi lác đác khắp sân, trên cây cũng chỉ còn cành cây trơ trụi. Nói với Nguyên Họa: "Con đánh cờ với ông nội đi."

Nguyên Họa nhìn Nguyên Hữu Quốc gật đầu, đáp ứng. Đứng dậy chạy vào phòng lấy ra một bộ cờ tướng để lên bàn đá. Dọn cờ xong mới nói với Nguyên Hữu Quốc: "Ông nội, có thể bắt đầu rồi. Ông đi trước đi."

Sau khi Nguyên Hữu Quốc nhìn Nguyên Họa, trực tiếp hạ cờ.

Nguyên Họa nhìn thoáng qua, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười. Bắt đầu hạ cờ, Nguyên Hữu Quốc không chút hoang mang ung dung hạ cờ, dần dần trên trán Nguyên Họa xuất hiện chút mồ hôi. Tốc độ hạ cờ càng lúc càng chậm, càng ngày càng do dự bất định. Sau khi đi sai một nước cờ, không thể cứu vãn. Cuối cùng người thắng đương nhiên là Nguyên Hữu Quốc.

Nguyên Họa chán nản nhìn ván cờ vừa xong, dọn lại lần nữa muốn chơi lại ván khác, bị Nguyên Hữu Quốc lấy tay chặn lại: "Ông nội không muốn chơi nữa, không cần xếp lại. Hôm nay con hoàn toàn không có tinh thần, dù chơi bao nhiêu lần vẫn thua thôi."

Thực lực của Nguyên Họa, Nguyên Hữu Quốc rất rõ ràng. Cháu gái này của ông, tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng khả năng chơi cờ người bình thường không thể so sánh được. Có thể thường xuyên không phân thắng bại với một lão kỳ thủ như ông, thậm chí có lúc may mắn mới có thể thắng nàng vài trận, thế nhưng hôm nay, thật sự là rất mất tiêu chuẩn, không đến nửa giờ đã thua cuộc.

Nguyên Họa nhìn Nguyên Hữu Quốc ngẩn ra một hồi, không nói gì thêm, thu dọn bàn cờ đem vào phòng khách, mới vào đến đã bị Tô Ái Cầm gọi vào ăn sủi cảo.

Nguyên Họa ăn sủi cảo thơm ngào ngạt, lần đầu tiên trong ngày trên mặt hiện ra nụ cười tràn đầy chân thật.

Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ăn sủi cảo.

Nguyên Họa thổi sủi cảo phù phù nói: "Bà nội nấu sủi cảo thật thơm. Ha ha, ăn ngon thật!"

Tô Ái Cầm gắp sủi cảo bỏ vào trong bát của Nguyên Họa cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, con nhìn con xem nhỏ con như vậy, ăn nhiều một chút, nói không chừng còn có thể cao thêm nha."

Nguyên Họa nghe bà nội nói xong, bĩu môi, mình ăn cũng không ít, nhưng mà cũng không thấy lớn thêm chút nào nha. Chiều cao thì trước sau không có phát triển, nhưng bề ngang thì trái lại có khuynh hướng nảy nở. Cũng không thể giống trước đây ăn không biết tiết chế, nếu không trong vương quốc cần giảm béo lại sẽ có thêm một người là Nguyên Họa nàng.

Nguyên Họa ăn sủi cảo trong miệng mơ hồ nói không rõ: "Bà nội, con đây cũng chỉ có thể lớn bấy nhiêu đây thôi. Thêm nữa chắc chắn thành một tiểu mập mạp."



Tô Ái Cầm nghe Nguyên Họa nói xong, cười vui vẻ: "Ha ha, béo chút thì có sao đâu, còn sợ Nguyên Họa nhà chúng ta không ai thèm sao?"

Nguyên Họa không nói gì, nhìn thoáng qua Nguyên Hữu Quốc, cúi đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái với sủi cảo.

Nguyên Hữu Quốc nghe Tô Ái Cầm nói xong cũng sửng sốt một hồi, lại tiếp tục ăn sủi cảo. Để lại Tô Ái Cầm với khuôn mặt khó hiểu, căn bản không biết mình nói sai chỗ nào. Sao bỗng nhiên làm cho bầu không khí lại cương lên đây?

Tô Ái Cầm cảm thấy Nguyên Hữu Quốc và Nguyên Họa có chuyện gạt chính mình, sau khi gắp thêm sủi cảo vào chén của Nguyên Họa, lại ngầm hướng Nguyên Hữu Quốc trừng mắt một cái, ánh mắt kia ý tứ rất rõ ràng, có chuyện gì tối nay phải thành thật khai báo với tôi.

Nguyên Hữu Quốc cũng tương đối ai oán, vì sao rõ ràng là do cháu gái bảo bối của bọn họ làm chuyện khiến bọn họ không ngờ tới, lại muốn ông phải giao phó sự thật ra chứ?

Nguyên Họa ăn xong, sau đó liền cầm túi văn kiện Nguyên Hữu Quốc vừa đưa rời khỏi đại bản doanh Nguyên gia.

Nguyên Họa vừa mới đi, Tô Ái Cầm thu dọn chén đũa xong liền lôi ống tay áo của Nguyên Hữu Quốc hỏi: "Nói, ông và Nguyên Họa giấu diếm tôi chuyện gì?"

Nguyên Hữu Quốc tội nghiệp nhìn vợ của mình, thế nhưng chiêu này vô dụng rồi, Tô Ái Cầm nhìn cũng không nhìn , trực tiếp trừng mắt hỏi: "Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nguyên Hữu Quốc thấy mình cũng không giấu diếm được nữa, lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm túc thường ngày nói với Tô Ái Cầm: "Bà nó, hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà, bà nghe xong tuyệt đối không được kích động."

Tô Ái Cầm xem bộ dạng vô cùng nghiêm túc của Nguyên Hữu Quốc, cũng không tự giác mà khẩn trương lên, gật đầu nói: "Ừ, ông nói đi."

Nguyên Hữu Quốc thấy vậy mới chậm rãi mở miệng: " Lần trước khi tôi nói với bà Nguyên Họa bị người của Từ thị giam lỏng mấy ngày, bà biết rồi đó. Hơn nữa cháu gái bảo bối của chúng ta và Từ Tử Kỳ Từ thị quan hệ cũng không tầm thường, hôm nay Nguyên Họa nói cho tôi biết, hai người bọn họ là người yêu " Sau khi nói xong, Nguyên Hữu Quốc khẩn trương nhìn Tô Ái Cầm, sợ lời mình nói dọa đến Tô Ái Cầm.

Tô Ái Cầm nghe xong Nguyên Hữu Quốc nói, thật lâu sau mới hoàn hồn hỏi lại: "Ông nói, đứa nhỏ Nguyên Họa kia là người yêu của Từ Tử Kỳ Từ thị?" Có chút không thể tin thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyên Hữu Quốc.

Thấy Nguyên Hữu Quốc cực kỳ nghiêm túc gật đầu, đột nhiên cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, thân thể không còn khí lực, trực tiếp ngã xuống. Nguyên Hữu Quốc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Tô Ái Cầm: "Bà nó, bà đừng kích động a!"

Tô Ái Cầm ngơ ngác nhìn Nguyên Hữu Quốc, thật lâu sau mới đau lòng khóc ròng nói: "Ông à, Nguyên Họa của chúng ta làm sao lại thích nữ nhân đây! Nửa đời sau nàng biết làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn đều hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến chúng ta lo lắng. Làm sao lại thay đổi thành như vậy a, sao đứa nhỏ kia lại trở thành như vậy a?"

Nguyên Hữu Quốc ngược lại không có phản ứng gì, chỉ là đỡ Tô Ái Cầm đi đến bên giường, an ủi: "Đây đều là số mệnh của đứa nhỏ kia a, bà cũng đừng lo lắng quá. Biết đâu nói không chừng chuyện Nguyên Họa thích nữ nhân cũng là chuyện tốt mà, tôi xem con bé Từ Tử Kỳ kia không tệ, cùng với Nguyên Họa nhà chúng ta thật xứng đôi!"

Tô Ái Cầm nghe Nguyên Hữu Quốc nói xong, hung hăng trừng mắt Nguyên Hữu Quốc: "Ông già này nói cái gì chứ ? Bây giờ là Nguyên Họa thích nữ nhân a, đầu óc ông cũng không tỉnh táo sao?"

Nguyên Hữu Quốc thở dài một hơi mới lên tiếng: "Bà à, làm sao bà có thể không biết, việc tôi muốn giao quyền quản lý Nguyên gia cho Nguyên Họa có rất nhiều người không phục. Nguyên nhân cũng bởi vì Nguyên Họa là một nữ nhân, trước sau gì cũng phải gả ra ngoài. Bọn họ luôn cảm thấy Nguyên Họa như vậy không xem như là người của Nguyên gia. Hiện tại tình huống này phát sinh, bọn họ cũng sẽ không có cớ gì để phản đối Nguyên Họa đảm nhiệm quyền làm chủ Nguyên gia."

Tô Ái Cầm vừa nghe, ngược lại cũng thấy đây là một chuyện tốt, nhưng chuyện cháu gái bảo bối của mình thích nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn thật là bà khó có thể tiếp nhận. Trừng Nguyên Hữu Quốc vài lần, cũng bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.

Nguyên Họa đón xe về tới phòng trọ, nhìn phòng sạch sẽ, biết chắc Từ Tử Kỳ rãnh rỗi có đến đây dọn dẹp. Dạo qua một vòng, cầm điện thoại di động lên gọi cho Từ Tử Kỳ.

Sau khi điện thoại kêu vài tiếng, cũng không có người nghe, Nguyên Họa ngược lại cũng không khẩn trương. Để điện thoại di động xuống, mở TV, xem tin tức một hồi, không ngoài dự liệu, chuông điện thoại di động vang lên. (Tử Kỳ ko có tiền đồ =)))



Nhanh chóng cầm điện thoại di động lên nhận nghe: "Tử Kỳ."

Từ Tử Kỳ tức giận muốn chết, mới không tiếp điện thoại của người này một lần thì không biết gọi lại lần thứ hai sao, hiện tại việc duy nhất nàng muốn làm là kho, hầm, chưng con rùa này, tức chết nàng. Không thể làm gì khác hơn là nàng phải gọi lại cho Nguyên Họa, ai kêu nàng thực sự nhớ tiểu rùa này muốn chết rồi chứ. Không nhớ nổi bản thân đã bao lâu không gặp được tiểu rùa, còn đã bao lâu không nghe được giọng của tiểu rùa này.

Nghe được thanh âm của Nguyên Họa, thậm chí Từ Tử Kỳ có chút ngẩn ngơ, cảm thấy như mình đang nằm mơ, một chút cũng không chân thực. Siết thật chặt điện thoại di động, ngược lại cũng không có mở miệng nói chuyện.

Nguyên Họa không có nghe được tiếng Từ Tử Kỳ trả lời, trong lòng không khỏi có chút bất an. Liền mở miệng hỏi: "Tử kỳ, chị còn ở đó không?"

Từ Tử Kỳ bây giờ mới hoàn hồn, nhẹ nhàng trả lời vào điện thoại: "Ừm." Lại không nói thêm bất cứ lời gì, chỉ là lắng nghe thanh âm của Nguyên Họa.

Nguyên Họa cũng cảm thấy Từ Tử Kỳ có cái gì không bình thường, nghĩ đến có phải là gần đây mình làm hơi quá đáng, chọc cho Từ đại mỹ nữ tức giận ? Thế nhưng nàng cũng vì muốn tốt cho tương lai của hai người họ mà thôi. Lần này thật đúng là cũng không thể trách nàng, nàng cũng rất nhớ Từ Tử Kỳ, nhớ đến độ muốn điên rồi.

Tiếp tục nói vào điện thoại di động: "Tử Kỳ, giận em sao?"

Từ Tử Kỳ không trả lời, vẫn lẳng lặng ở đó chăm chú lắng nghe tiếng của Nguyên Họa từ điện thoại truyền đến.

Nguyên Họa vẫn không nghe được Từ Tử Kỳ trả lời, trong lòng cực kỳ bất an, xem ra mình phải giải thích một phen, tiếp tục nói vào điện thoại di động: "Tử Kỳ, tối nay chị tới phòng trọ của em có được không ? Em có việc muốn nói với chị, chị nhất định phải tới nha."

Từ Tử Kỳ nghe xong những lời này mới trả lời vào điện thoại: "Được." Trả lời một câu xong liền cúp điện thoại, Nguyên Họa còn muốn nói thêm gì nữa đã nghe được thanh âm đô đô báo máy bận từ đầu kia điện thoại. Để điện thoại xuống, thở dài một hơi, quả nhiên, đúng thật là Từ đại mỹ nữ đang tức giận.

Cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh cũng không thấy chương trình mình thích, ngây ngốc vùi ở trên ghế sô pha ngẩn người ra.

Nghe có âm thanh tra chìa khóa ngoài cửa, Nguyên Họa mới quay đầu lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng. Đến khi thấy được thân ảnh của Từ Tử Kỳ, mới hạnh phúc nở nụ cười với Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ trái lại dùng vẻ mặt đạm mạc nhìn Nguyên Họa, trên mặt không có một chút biểu cảm.

Thấy Từ Tử Kỳ như vậy khiến cho Nguyên Họa cảm thấy có chút bất an, cuống quít mang dép đi tới bên người Từ Tử Kỳ, muốn kéo Từ Tử Kỳ, lại bị Từ Tử Kỳ né tránh.

Nguyên Họa sững sờ nhìn tay phải rơi vào khoảng không của mình, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đạm mạc của Từ Tử Kỳ, thậm chí hiện tại không chỉ đạm mạc, mà còn là lạnh như băng. Đầy người Từ Tử Kỳ bao phủ cỗ khí tức "người rảnh rỗi chớ quấy rầy".

Từ Tử Kỳ tránh được tay của Nguyên Họa, đi vào phòng ngủ, khép cửa phòng lại, thay quần áo xong mới đi ra ngoài. Vẫn cứ bận rộn như vậy,cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyên Họa.

Nguyên Họa cứ như vậy ngây ngẩn nhìn Từ Tử Kỳ, tim như nhói lên. Chợt đi đến ôm lấy eo của Từ Tử Kỳ, thanh âm buồn buồn nói: "Tử Kỳ, chị đừng giận em có được không ? Chị nghe em giải thích có được không?"

Từ Tử Kỳ bây giờ mới ngừng lại, tách hai tay của Nguyên Họa đang ôm mình ra, nói: "Ừm, em nói đi." Thân thể trước sau không có quay lại, nàng không muốn để Nguyên Họa nhìn thấy đôi mắt đầy hơi nước của mình.

Nguyên Họa đi tới trước mặt Từ Tử Kỳ, thấy ánh mắt của Từ Tử Kỳ có chút đỏ lên, trong lòng co rút đau đớn nói: "Tử Kỳ, lần trước em mất tích cũng không phải ở nhà ông nội, mà là bị ông nội chị bắt tới giam lỏng. Ông ấy đã biết chuyện của hai chúng ta, điều kiện thả em ra là phải giao công trình của chính phủ thành phố cho Từ thị làm. Mà sau khi em được thả ra, lại sợ người nhà của em phát hiện, nên cũng không dám gặp chị."

Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói xong, đỏ mắt quát Nguyên Họa: "Vậy vì sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi, em có biết tôi lo lắng cho em đến mức nào không? Tại sao em có thể như vậy chứ?"

Nguyên Họa cúi đầu, cũng không có giải thích thêm gì nữa, thực tâm nàng cũng không muốn làm cho Từ Tử Kỳ lo lắng, thế nhưng kết quả lại khiến Từ Tử Kỳ càng thêm lo lắng cho nàng. Nàng cũng không thể nói, với năng lực của Nguyên gia bọn họ, điện thoại, tin nhắn giữa nàng và Từ Tử Kỳ chắc chắn đều có thể bị người tra ra. Nàng không muốn để cho Từ Tử Kỳ biết thực lực chân chính của Nguyên gia, là vì sợ sau khi Từ Tử Kỳ biết được nàng là người thừa kế của Nguyên gia sẽ phản đối và bài xích nàng.
alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc