Nguyên Họa mở hai mắt ra, trời đã sáng, nhìn Từ Tử Kỳ nằm bên cạnh, lấy tay vén vài sợi tóc tán lạc trên trán của Từ Tử Kỳ, khẽ hôn một cái.
Nhẹ nhàng xuống giường, lấy ra một bộ đồng phục đi làm màu xanh lam đậm mặc vào, mới nhẹ hàng nhón chân đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay khép cửa lại.
Đến phòng tắm rửa mặt xong mới đến phòng khách đổi một đôi giày mới đi ra ngoài. Đến quán điểm tâm ở ngã tư đường mua bữa sáng cho Từ Tử Kỳ rồi chạy nhanh trở về, thấy Từ Tử Kỳ vẫn còn ngủ say, cũng không đành lòng đánh thức nàng, tự mình ăn bữa sáng rồi vội vã chạy đến Tiêu thị đi làm.
Từ Tử Kỳ sáng sớm tỉnh lại, thân mình đau nhức, ở trong lòng oán thầm Nguyên Họa, đều do tối hôm qua người nọ dã man như vậy, lại còn không hề tiết chế muốn nàng nhiều lần như vậy, mới dẫn đến ngày hôm nay nàng toàn thân đau nhức. Nhìn nhìn căn phòng trống rỗng trong lòng lại hơi có chút mất mát.
Mặc quần áo vào, mới phát hiện trên cổ của mình đều là chứng cứ của người nọ để lại sau cuộc vui tối hôm qua, trong lòng nàng thực sự bất đắc dĩ, này muốn nàng như thế nào ra cửa a? Dấu hôn rõ ràng như vậy, ở tủ quần áo tìm ra một cái khăn lụa thắt ở trên cổ mới hài lòng mà soi gương, hết thảy đều xử lý ổn thỏa mới phát hiện trên bàn cơm dọn sẵn bữa sáng, bên cạnh còn có tờ note.
Từ Tử Kỳ cầm lấy tờ note nhìn vào nội dung phía trên, hiểu ý cười, trên mặt lúc này mới lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bỏ bữa sáng vào lò vi sóng hâm nóng lại, ăn xong bữa sáng mới chậm rãi ra khỏi phòng trọ. Xuống lầu, ngồi lên xe, khởi động, chạy tới Từ thị.
Nguyên Họa đã không còn sốt nữa, chỉ còn chút ho khan. Đến Tiêu thị, ngồi còn chưa nóng cái mông thì nhận được điện thoại Nguyên ba gọi tới.
"Alo, ba, có chuyện gì không?" Nguyên Họa ngồi trên ghế làm việc cầm điện thoại di động hỏi.
"Nguyên Họa, ông nội kêu ba gọi cho con, nói ba ngày sau con tới chỗ ông, ông có chuyện trọng đại cần tuyên bố."
Thanh âm của Nguyên ba từ ống nghe điện thoại di động chậm rãi truyền đến, cực kỳ nghiêm túc.
Nguyên Họa ngây ra một hồi sau mới vội vàng nói: "Dạ, con đã biết. Ba, còn có chuyện gì nữa không?"
"Có thời gian về nhà một chuyến, ba có chuyện muốn hỏi con!" Nguyên ba do dự một chút, rồi cũng quyết định nói ra khỏi miệng. Nghi ngờ trong lòng của ông, chỉ có Nguyên Họa mới có thể giải đáp a.
Nguyên ba đến bây giờ cũng không thể tin tưởng đứa con gái bảo bối này của ông sẽ đồng ý với quyết định của Nguyên lão để cho nàng kế thừa Nguyên gia, con gái của ông, làm sao ông lại không biết đây? Làm sao có thể đồng ý bị người trói buộc đây?
Nguyên Họa trầm tư một chút mới chậm rãi nói: "Dạ, con đã biết. Ba, bên này con còn có việc, cúp máy trước. Tạm biệt." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cầm điện thoại tìm số của Hà Gia Tuấn, gọi qua, đô đô vài tiếng cũng không có người nghe.
Nguyên Họa tuyệt không lo lắng, cúp điện thoại, để ở trên bàn làm việc, đi xử lý văn kiện, không ngoài dự liệu, chỉ chốc lát điện thoại di động lại bắt đầu có quy luật mà rung lên.
Dùng tay phải không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại di động, nhấn nút trả lời.
"Alo, Nguyên Họa, tìm anh có chuyện gì?" thanh âm của Hà Gia Tuấn từ điện thoại di động truyền đến.
Nguyên Họa nghe xong cười nhẹ một cái nói: "Anh Hà, em còn có chuyện muốn nhờ anh, cũng không biết anh có thể giúp hay không?"
Kế hoạch trong lòng Nguyên Họa, lần trước nhưng lại quên mất chuyện quan trọng này. Cũng may hôm nay bỗng nhiên nhớ ra, còn kịp, chỉ cần giải quyết xong những việc này, nàng và Từ Tử Kỳ có thể chân chính ở cùng một chỗ.
"Được rồi, em nói đi, có chuyện gì cần anh hỗ trợ, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp em." Hà Gia Tuấn rất là nghĩa khí nói, ai bảo người cần hắn giúp một tay lại là Nguyên Họa, em gái mà hắn thương yêu đây chứ.
Nguyên Họa tỉ mỉ giao sự tình cho Hà Gia Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, vừa đi ra cửa phòng làm việc chỉ thấy bên ngoài loạn thành một đoàn, nàng cau mày đi ra ngoài, quát với mọi người: "Các người đang làm gì vậy, còn không mau quay về chỗ của mình làm việc, có phải là muốn công ty đuổi việc không?"
Mọi người vừa quay đầu, thấy Nguyên Họa thân thể nho nhỏ đứng thẳng thắt lưng trừng mắt nhìn bọn họ, tuy rằng người ta thân mình nho nhỏ, thế nhưng địa vị so với bọn họ đều cao hơn nha, bất đắc dĩ, người ta là tổng giám đốc, một câu nói có thể quyết định ngươi đi hay ở, thế nên chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình chăm chỉ làm việc.
"Tiểu Vi, chị đến phòng làm việc của tôi đi." Nguyên Họa nói với thư ký của mình, xoay người liền đi vào phòng làm việc.
Tiểu Vi nơm nớp lo sợ theo đuôi Nguyên Họa vào phòng, bình thường Nguyên Họa đều rất hòa nhã đối với mọi người, thế nhưng thái độ làm việc cũng vô cùng nghiêm cẩn, trong lúc làm việc cũng tương đối nghiêm khắc với cấp dưới.
Tất cả mọi người đều thích vị cấp trên Nguyên Họa này, nhưng tự đáy lòng cũng có chút sợ hãi đối với vị cấp trên có vóc dáng nho nhỏ này.
Thủ đoạn chỉnh người của Nguyên Họa, tiểu Vi tận mắt chứng kiến qua, đừng xem Nguyên Họa một người nho nhỏ như vậy, thế nhưng thủ pháp chỉnh người quả thực là người bình thường không thể so bì. Cũng chính là vì đã biết thủ đoạn chỉnh người và năng lực công tác của Nguyên Họa nên tiểu Vi mới bắt đầu hiểu rõ tại sao Tiêu Tiểu Dao lại để cho một cô gái trẻ tuổi như Nguyên Họa ngồi trên vị trí tổng giám đốc. Tiểu Vi hiện tại thậm chí có thể khẳng định không có người nào có thể thích hợp vị trí tổng giám đốc này hơn Nguyên Họa.
Nguyên Họa nhìn tiểu Vi một cái mới mở miệng hỏi: "Vừa rồi bên ngoài là chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Vi thở ra một hơi, còn tưởng rằng Nguyên Họa muốn chỉnh nàng chứ, thì ra chỉ là hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì a? Lập tức thành thật trả lời: "Là Tiêu tổng, vừa đỏ mắt chạy ra ngoài..."
Tiểu Vi còn chưa nói xong, Nguyên Họa chợt nghe đến Tiêu Tiểu Dao đỏ mắt, liền vội vàng ngắt lời nói: "Tiểu Dao khóc sao? Đây là có chuyện gì?"
Thấy Tiểu Vi mờ mịt lắc đầu, liền phất tay với nàng: "Được rồi, tôi đã biết. Không có việc gì, chị đi ra ngoài đi."
Tiểu Vi nhìn thoáng qua Nguyên Họa còn đang trầm tư, nhẹ nhàng ra khỏi phòng làm việc, Nguyên Họa thấy Tiểu Vi đã ra khỏi cửa mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiêu Tiểu Dao. Đô đô hơn nữa ngày cũng không có người nghe, lại gọi thêm mấy lần nữa cũng như thế.
Nguyên Họa cầm điện thoại có chút lo lắng, nàng biết có lẽ đã xảy ra việc nghiêm trọng, nếu không tuyệt đối không thể làm cho Tiêu Tiểu Dao khóc chạy ra khỏi Tiêu thị.
Tiêu Tiểu Dao chính là một người vô cùng lý trí lại rất biết khống chế tâm tình của mình, điểm ấy Nguyên Họa có thể khẳng định.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại di động trước sau không có phản ứng, Nguyên Họa do dự bất an cầm điện thoại di động tựa lưng vào ghế ngồi, đầu hơi ngẩng lên, cũng không biết duy trì động tác như vậy bao lâu, rốt cuộc điện thoại cũng rung lên.
Nguyên Họa nhanh chón cầm lấy nhìn màn hình, nhấn nút trả lời, đặt ở bên tai nói: "Alo, Tiểu Dao, cậu ở chỗ nào?" Hiện tại nàng chỉ muốn biết Tiêu Tiểu Dao đang ở nơi nào, về phần đã xảy ra chuyện gì, gặp mặt rồi nói tỉ mỉ. Hiện nay tìm được Tiêu Tiểu Dao, mới là quan trọng nhất.
Nguyên Họa thật sự xem Tiêu Tiểu Dao là bạn tốt của mình, lúc trước biết Tiêu Tiểu Dao có tình ý đối với nàng thì có chút trốn tránh và mâu thuẫn, thế nhưng kể từ khi biết Tiêu Tiểu Dao đã có nơi có chỗ thì sự trốn tránh cùng mâu thuẫn này cũng liền vì vậy mà biến mất.
Mà Nguyên Họa chính là loại người có thể vì bạn bè mà không tiếc cả mạng, nếu thật sự xem đối phương như bạn tốt của mình, sẽ hết lòng đối đãi.
Tiêu Tiểu Dao nghe được giọng nói quan tâm cùng lo lắng của Nguyên Họa thì trong lòng giống như được một dòng nước ấm rót vào, như tâm hồn cằn cõi có được sự an ủi. Nàng đã không nhớ rõ khi mình nhận được cú điện thoại kia thì mang theo tâm trạng gì đi tới chỗ này, trong đầu trống rỗng, nước mắt cầm không được mà chảy xuống. Nhìn người kia máu chảy đầm đìa, tim như bị ai bóp chặt, khao khát người hiện tại còn đang bên trong phòng cấp cứu là mình chứ không phải nàng, cũng vì như vậy hiện tại mới chính thức hiểu rõ được tâm ý của mình.
Cảm giác khủng hoảng lúc đó, sợ hãi, lo lắng thật lâu quấn quanh nội tâm, lần đầu tiên chân tay luống cuống như vậy, lần đầu tiên hoảng loạn sợ hãi như vậy. Nàng đau lòng muốn chết, đau đến lấy tay siết chặc ngực cũng không thể bình ổn được.
Dùng âm điệu run run nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, làm sao vậy, công ty đã xảy ra chuyện gì sao?" Hiện tại nàng không có khí lực để chống đỡ sự yếu đuối của mình, trên mặt tràn đầy mệt mỏi cùng u sầu. Nàng bây giờ một lòng tràn đầy đều đặt ở người chưa biết sống chết đang bên trong phòng cấp cứu kia.
Nguyên Họa vừa nghe giọng nói của Tiêu Tiểu Dao, trong lòng càng nôn nóng bất an. Vội vàng nói: "Tiểu Dao, rốt cuộc cậu đang ở đâu?"
Tiêu Tiểu Dao nói địa chỉ cho Nguyên Họa xong, đặt điện thoại một bên. Ngồi ở ghế nghỉ ngơi, dựa vào tường, hai mắt có chút tan rã nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Nguyên Họa chạy tới bệnh viện thì vẫn thấy hình ảnh như vậy, đi đến vỗ vỗ người Tiêu Tiểu Dao : "Tiểu Dao, Tiểu Dao!"
Tiêu Tiểu Dao lúc này mới hoàn hồn lại, nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa."
"Tiểu Dao, đã xảy ra chuyện gì, cậu làm sao vậy?" Giọng nói của Nguyên Họa tràn đầy quan tâm, làm cho trong lòng Tiêu Tiểu Dao cảm thấy ấm áp, nước mắt cũng theo đó mà rơi. Ôm lấy thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa nghẹn ngào nói : "San San nàng, nàng đã xảy ra chuyện, bây giờ còn đang bên trong phòng cấp cứu, đã hơn một tiếng rồi."
Nguyên Họa nghe được tên San San này, liền nghĩ tới quan hệ của Tiêu Tiểu Dao và Hồ San San, tuy rằng cũng không biết hai người này từ khi nào thì bắt đầu quen nhau. Vỗ vỗ lưng Tiêu Tiểu Dao nói : "Không có chuyện gì, không phải bác sĩ còn đang cấp cứu sao? Sẽ không có chuyện gì."
Nguyên Họa không có hỏi vì sao Hồ San San bị thương, mà lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hiện tại còn đe dọa đến tính mạng. Nhiệm vụ của nàng bây giờ là an ủi người này thật tốt, xem bộ dạng của Tiêu Tiểu Dao sợ là bị kích thích không nhỏ. Dưới đáy lòng âm thầm thở dài một hơi, nếu là mình cũng bị thương thành như vậy, có phải Từ Tử Kỳ cũng sẽ phản ứng như Tiêu Tiểu Dao không?
Trấn an Tiêu Tiểu Dao xong mới cùng Tiêu Tiểu Dao chờ ở cửa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Tiêu Tiểu Dao vội vàng đứng lên, đi ra phía trước kéo bác sĩ lại hỏi : "Bác sĩ, người bên trong hiện tại thế nào?"
Bác sĩ lắc đầu, thở dài một hơi, còn chưa nói, thân thể Tiêu Tiểu Dao đã mềm nhũn quỵ xuống. Nguyên Họa lanh tay lẹ mắt đỡ thân thể đã vô lực của Tiêu Tiểu Dao hoảng sợ kêu: "Tiểu Dao!"
Bác sĩ rõ ràng cũng bị phản ứng của Tiêu Tiểu Dao làm hoảng sợ, vội vàng cùng Nguyên Họa đỡ Tiêu Tiểu Dao đến ghế nghỉ ngơi ngồi xuống.
Tiêu Tiểu Dao không có để ý tới thân thể yếu đuối vô lực của mình, nắm lấy cánh tay bác sĩ nói: "Bác sĩ, nàng rốt cuộc thế nào? Không thể cứu sao?"
Bác sĩ nghe xong Tiêu Tiểu Dao nói, mới biết được thì ra là Tiêu Tiểu Dao hiểu lầm ý của mình, vì vậy mở miệng giải thích: "Cũng không phải, người bị thương đã cứu trở về, tình huống hiện tại cơ bản cũng ổn định rồi. Chỉ là..." Bác sĩ do dự một chút, vẻ mặt khó xử, vừa định muốn mở miệng nói đã bị Tiêu Tiểu Dao ngắt lời: "Chỉ là cái gì?"
"Gáy người bị thương bị va chạm nghiêm trọng, e rằng... đời này cũng sẽ không thể tỉnh lại, cũng chính là chúng ta hay nói người thực vật." Bác sĩ cũng không dám nói chắc chắn, dù sao cũng có khi người thực vật sẽ tỉnh lại.
Sau khi Tiêu Tiểu Dao nghe xong, đầu óc trống rỗng, người thực vật! Nàng sẽ biến thành người thực vật.
Nguyên Họa nhìn Tiêu Tiểu Dao như vậy, trong lòng vừa đau lòng vừa chua xót, người bên trong kia còn là bạn tốt mình mới quen không lâu, hai người bọn họ có thể bên nhau, tự đáy lòng Nguyên Họa cũng vui mừng. Thế nhưng ý trời ai đoán được, ai cũng không ngờ một cô gái điềm đạm không màng danh lợi như Hồ San San, sẽ bị người đả thương đến nổi trở thành một người thực vật, tay Nguyên Họa siết chặt, nhưng vẫn duy trì lý trí hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi nhớ cũng có vài trường hợp người thực vật tỉnh lại đúng không?"
Bác sĩ cau mày gật đầu một cái nói: " Ừ, đúng vậy. Người thực vật có thể nghe được động tĩnh bên ngoại. Người nhà tốt nhất nên dành nhiều thời gian trò chuyện với người bị thương, tìm những người hoặc sự việc nàng quan tâm đến nói với nàng, nếu như ý chí muốn thức tỉnh của người bị thương đủ lớn cũng sẽ có khả năng tỉnh lại." Thế nhưng trong lòng bác sĩ cũng rất rõ ràng, cơ hội người thực vật có thể tỉnh lại cũng không nhiều.
Tiêu Tiểu Dao nghe được Hồ San San còn có thể tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, cuống quít mà hỏi: "Như vậy, bây giờ chúng tôi có thể đi vào nhìn nàng một chút không?"
Bác sĩ suy nghĩ một chút gật đầu nói : "Ừ, có thể. Thế nhưng thời gian không nên quá lâu, hiện tại người bị thương cần nhất là yên tĩnh và nghỉ ngơi."
Tiêu Tiểu Dao gật đầu, đứng lên đi vào phòng bệnh.
Nguyên Họa lại cùng bác sĩ nghe ngóng một chút tình huống hiện tại của Hồ San San, nói cảm ơn cùng bác sĩ cũng đi vào phòng bệnh. Thấy người trên giường bệnh kia mặt không có chút máu, trong lòng không tự chủ mà khó chịu.
Đi tới giường bệnh ngồi bên cạnh Tiêu Tiểu Dao, hai tay khoát lên vai Tiêu Tiểu Dao, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dao, cậu đừng lo lắng. San San nàng sẽ tỉnh lại, nàng nhất định sẽ tỉnh lại! Cậu cũng mệt mỏi rồi, về sớm một chút đi. Bác sĩ nói hiện tại San San cần nhất là nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta trở lại xem nàng đi."
Tuy rằng Tiêu Tiểu Dao không muốn đi, thế nhưng hiện tại Hồ San San thực sự cần nhất chính là tịnh dưỡng. Chỉ có thể để mặc cho Nguyên Họa kéo nàng ra khỏi phòng bệnh, đưa nàng về nhà.