Ba ngày đối với người khác mà nói rất nhanh, nhưng đối với Nguyên Họa mà nói lại rất dài.
Nguyên Họa đón xe đến đại bản doanh Nguyên gia, đẩy cửa lớn, trong sân đã đứng đầy người của Nguyên gia, có Nguyên Họa đã gặp cũng có Nguyên Họa chưa thấy qua, bình tĩnh ung dung xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc, cung kính kêu: "Ông nội!"
Nguyên Hữu Quốc từ ái gật đầu với Nguyên Họa, chống gậy đứng lên dùng giọng trầm thấp nói: "Hôm nay gọi mọi người đến đây, là ta có chuyện muốn tuyên bố. Ta nghĩ các con đại khái cũng đoán được là chuyện gì, nếu như vậy ta cũng không quanh co nữa, hôm nay gọi các con đến chính là muốn tuyên bố chuyện người thừa kế kế tiếp của Nguyên gia."
Nguyên Hữu Quốc vừa nói xong, phía dưới tựa như một cái nồi nổ tung, tiếng nghị luận liên tiếp không ngừng.
Nguyên Hữu Quốc cũng không ngăn cản mọi người nghị luận, chỉ là chống gậy đứng nghe một hồi, mới chậm rãi nói: "Các con im lặng đi." Lời nói không nặng, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều yên tĩnh lại.
Nguyên Hữu Quốc chống gậy được Nguyên Họa đỡ đi tới bậc thang trên sân, mắt nhìn một đám người phía dưới mới trang nghiêm nói: "Hôm nay ta chính là muốn tuyên bố, sau này người quản lý Nguyên gia chính là Nguyên Họa, nói cách khác người thừa kế Nguyên gia chính là Nguyên Họa."
Nguyên Hữu Quốc vừa tuyên bố xong, phía dưới lập tức có người đứng ra phản đối nói: "Lão gia tử, trước không nói Nguyên Họa còn rất nhỏ tuổi, chỉ nói đến Nguyên Họa là nữ nhân, sớm muộn có một ngày nàng phải lập gia đình giúp chồng dạy con, làm sao có thể quản lý Nguyên gia chúng ta."
Trong lòng Nguyên Họa khinh bỉ đám nam nhân này, chỉ ngại là vì những người này đều là trưởng bối của nàng, mới không thể tức giận, vẫn không thể chịu nổi mà nhíu mày một cái.
Nguyên Hữu Quốc như đã sớm ngờ tới sẽ có người lấy lý do này cản trở Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, biểu tình trên mặt không có một chút biến hóa, không nhanh không chậm nói với những người phía dưới: "Các con còn có ý gì khác nữa thì đều nói ra đi. Ta cũng không muốn đến lúc đó có người ở dưới mắt của ta làm chuyện đệ tiện động tay động chân, nếu có người to gan dám làm như thế, lão già này tuyệt đối sẽ thay Nguyên gia thanh lý môn hộ, đến lúc đó đừng trách lão già này không để ý tới huyết thống thân tình, thủ đoạn độc ác!"
Giọng nói không nặng, lại làm cho tất cả mọi người ở đây run rẩy một chút, Nguyên Hữu Quốc là kiểu người gì, làm sao bọn họ lại không biết chứ? Nếu thật khiến lão nhân này động thủ, sợ là cuối cùng tại sao mình chết cũng không biết.
Thấy tất cả mọi người không có lên tiếng, Nguyên Hữu Quốc mới hài lòng gật đầu một cái nói: "Ta cũng không phải người không nói đạo lý, vấn đề các con nói ta cũng đã cẩn thận nghĩ tới. Đúng, các con lo lắng không có sai, trước đây ta cũng một mực phiền não vì chuyện này. Thế nhưng chỉ cần đời này Nguyên Họa không lập gia đình, là có thể giải quyết vấn đề này."
Nguyên Hữu Quốc vừa nói xong, phía dưới lại tranh cãi ầm ĩ, ai cũng không ngờ Nguyên Hữu Quốc muốn Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà không cho Nguyên Họa lập gia đình.
Nghĩ đến Nguyên Họa vẫn là cháu gái ông thương yêu nhất mà vẫn có thể không từ thủ đoạn lợi dụng, cảm giác sợ hãi trong lòng lại tăng lên vài lần.
Kinh ngạc nhất đương nhiên là Nguyên ba Nguyên mẹ, sau khi Nguyên ba hoảng hồn một lúc, mới kích động tiến lên nói: "Ba, ba nói cái gì? Nguyên Họa không lấy chồng, có phải ba điên rồi hay không a!"
Nguyên mẹ ở một bên níu lấy cánh tay của Nguyên ba, rất sợ Nguyên ba sẽ kích động xông tới.
Nguyên Hữu Quốc cau mày thật chặc phẫn nộ quát: "Khang Khải, con lui xuống cho ta."
Nguyên ba quật cường đứng tại chỗ trợn mắt nhìn Nguyên Hữu Quốc, liên quan đến con gái bảo bối của mình, sao có thể để cho nàng vì Nguyên gia hi sinh hạnh phúc cả đời mình được chứ? Tuyệt đối không thể, cho dù hôm nay làm mất sĩ diện của lão gia tử cũng không thể thỏa hiệp.
Trong lòng Nguyên Hữu Quốc có chút bực mình, con trai của mình ở trước mặt nhiều người như vậy không cho mình mặt mũi, nhưng ngược lại trong lòng cũng lo lắng, chẳng lẽ thật sự phải cãi nhau đến trở mặt với con trai của mình sao?
Nguyên Họa giống như nhìn thấu khó xử của Nguyên Hữu Quốc, thở dài một hơi đi đến nói với Nguyên ba: "Ba, ba đừng trách ông nội, đây là con tự quyết định, không liên quan đến ông nội, ba đi xuống trước đi. Chờ một chút ông nội sẽ nói ra nguyên nhân."
Nguyên ba không tình nguyện đi xuống dưới, thế nhưng con gái của mình đều nói như vậy, chỉ có thể đen mặt lui xuống.
Lúc này Nguyên Hữu Quốc mới chuyển mắt nhìn một vòng người phía dưới nói: "Nguyên Họa sẽ không lập gia đình, thế nhưng sẽ lấy người khác."
Phía dưới lại là một phen nghị luận, nói cái gì Nguyên Hữu Quốc để người khác ở rể Nguyên gia là một cách để đối phó, lập tức lại có người nhảy ra nói: "Lão gia tử, con nghĩ nữ nhân làm việc không quả quyết, thực sự không thích hợp làm người quản lý Nguyên gia. Hơn nữa nếu để cho người khác ở rể Nguyên gia chúng ta, con luôn cảm thấy như vậy cũng không thỏa đáng." Người này vừa nói xong nói, tiếng phụ họa phía dưới liền ùn ùn cuốn tới.
Nguyên Hữu Quốc còn chưa mở miệng nói, Nguyên Họa đã đứng ra lạnh lùng nói: "Các người ồn đủ chưa? Các người cảm thấy tôi không có năng lực, lại cảm thấy có người làm tốt hơn tôi, chúng ta cũng có thể cạnh tranh công bằng. Nếu như tôi thua, tôi nguyện ý tự động từ bỏ vị trí người thừa kế, nhưng, nếu như các người thua, nhất định phải phục ta, sau này nếu như có người dưới mắt tôi làm ra chuyện đê tiện gì, cũng đừng trách tiểu bối này không nễ mặt các người!"
Người ở chỗ này ngoại trừ vợ chồng Nguyên Hữu Quốc và vợ chồng Nguyên Khang Khải không có kinh ngạc ra, những người khác đều kinh hãi trợn to mắt nhìn Nguyên Họa, đây là Nguyên Họa ôn tồn lễ độ sao, đây là Nguyên Họa không thèm để ý bất cứ chuyện gì sao? Vì sao lại khác biệt lớn như vậy.
Mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, Nguyên Hữu Quốc mới chậm rãi mở miệng nói: "Các con còn có ý kiến gì không?"
Nguyên Hữu Quốc không lo lắng, năng lực của Nguyên Họa ông tương đối rõ ràng, chẳng qua là Nguyên Họa rất giỏi che giấu, cho nên hiện tại Nguyên Họa đã đạt tới trình độ gì, trong lòng ông vẫn không rõ lắm, ví dụ như cảnh tượng vừa rồi, ông không hề dự đoán được. Nhìn Nguyên Họa vừa bộc lộ khả năng, biểu tình trong mắt của Nguyên Hữu Quốc đều là tràn đầy khen ngợi.
Trong lòng mọi người đương nhiên cũng hiểu năng lực của người được lão gia tử chọn cũng không phải tầm thường, mới vừa rồi lại bị biểu hiện của Nguyên Họa hù dọa, tạm thời không ai dám nói gì, hồi lâu sau mới hoàn hồn, dù trong lòng vẫn không tình nguyện cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Chúng con không có ý kiến gì khác."
Nguyên Hữu Quốc đưa tay lên đẩy Nguyên Họa ra phía trước tiếp tục nói với đám người phía dưới: "Ta còn có việc muốn tuyên bố, chính là vấn đề cưới gả của Nguyên Họa. Đây cũng là chuyện vừa rồi các người thảo luận kịch liệt nhất, ta nghĩ tất cả mọi người không cần đoán nữa, Nguyên Họa thích một nữ nhân."
Nguyên Hữu Quốc mới vừa tuyên bố xong, người phía dưới trợn to hai mắt nhìn hai ông cháu trước mặt, không đến một phút tất cả đều loạn cả lên, tiếng huyên náo rối thành một đoàn.
Nguyên ba và Nguyên mẹ hoảng hồn chốc lát, Nguyên ba kích động tiến lên kéo lấy cánh tay của Nguyên Hữu Quốc nói: "Ba, ba ở đây nói bậy bạ gì đó, cái gì gọi là Nguyên Họa thích nữ nhân, ba có ý gì? Ba không thể vì muốn cho Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia, dùng thủ đoạn hèn hạ như thế a!"
Nguyên ba vẫn cho rằng đây là vì Nguyên Hữu Quốc muốn để mọi người phục việc Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà nói dối, tâm tình vạn phần kích động.
Nguyên Hữu Quốc cau mày nhìn Nguyên Khang Khải, đẩy tay của Nguyên Khang Khải ra, nói: "Khang Khải, nếu con không tin có thể hỏi Nguyên Họa. Ta không cần thiết vì để cho Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia mà vu oan cho nàng. Ba ba con còn chưa đáng thẹn đến trình độ như vậy."
Nguyên ba còn chưa kịp nói với Nguyên Họa nói, Nguyên mẹ liền tiến lên kéo hai tay của Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trong lòng Nguyên mẹ lo lắng không ngớt, bản thân chỉ có một đứa con gái, là con gái bảo bối của mình, làm sao lại, làm sao lại thích nữ nhân đây? Tại sao lại có tình yêu kinh hãi thế tục như thế chứ?
Nguyên Họa chật vật nhìn Nguyên mẹ gật đầu một cái nói: "Mẹ, ông nội nói là sự thật. Con thật sự thích nữ nhân."
Nguyên mẹ lảo đảo một cái, thân thể vô lực ngã xuống, Nguyên Họa lập tức vươn hai tay ra đỡ lấy Nguyên mẹ hét lớn: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ, mẹ đừng làm con sợ a!" Trong nháy mắt loạn thành một đoàn, Nguyên ba lập tức tiến lên ôm lấy Nguyên mẹ từ tay của Nguyên Họa nói: "Vợ, vợ, em làm sao vậy? Em đừng tức giận, trước hết nghe Nguyên Họa nói hết lời a!" Lại quay đầu phẫn nộ quát Nguyên Họa: "Nguyên Họa, con mau đến nhận lỗi với mẹ a!"
Nguyên Họa cứng người, nhìn Nguyên ba Nguyên mẹ, cau mày thật chặc nói: "Ba mẹ, con thích nữ nhân, bản thân cũng không sai. Con biết có thể hai người sẽ không hiểu cho con, thế nhưng con thực sự thích nàng, cho dù khiến hai người không vui, con vẫn không thể bỏ nàng được!"
Nguyên ba đột nhiên đứng dậy, thô bạo tát một cái lên mặt của Nguyên Họa, thanh âm vang dội truyền vào tai mỗi người ở đây, một đạo hồng ấn trong nháy mắt hiện lên trên mặt của Nguyên Họa, Nguyên Họa ngơ ngác đứng tại chỗ, Nguyên ba dường như quyết tâm tàn nhẫn nói: "Tốt, được lắm, Nguyên Họa cô thực sự là có tiền đồ, Nguyên Khang Khải ta không có bản lĩnh làm ba của Nguyên Họa cô, từ nay về sau, Nguyên Khang Khải ta và Nguyên Họa cô không còn bất cứ quan hệ gì nữa!" Nói xong ôm lấy Nguyên mẹ đi ra cửa.
Mọi người đều bị động tác bất thình lình của Nguyên ba làm cho hoảng sợ, đến lúc hoàn hồn lại, mới nhìn Nguyên Họa đang kinh ngạc nhìn bóng lưng đang rời đi của Nguyên ba mà ngẩn người.
Nguyên Hữu Quốc lên tiếng kêu mọi người yên lặng, còn Tô Ái Cầm đi tới bên cạnh Nguyên Họa nhẹ giọng nói: "Con à, có đau không?"
Nguyên Họa vẫn duy trì tư thế kinh ngạc như lúc nãy, không để ý đến câu hỏi của Tô Ái Cầm. Trong lòng Tô Ái Cầm cũng thực sự bất đắc dĩ, nàng cũng không ngờ con trai của mình lại kích động như vậy, cùng Nguyên Họa đoạn tuyệt quan hệ cha con, dắt cánh tay nhỏ bé của Nguyên Họa đi vào trong nhà.
Sau khi Nguyên Họa vào phòng, nước mắt mới chậm rãi từ hốc mắt chảy ra, im lặng mà khóc lên.
Tô Ái Cầm thật sự đau lòng cháu gái này của mình, lấy ra một chai thuốc giảm sưng bôi cho Nguyên Họa, làm xong mới lên tiếng: "Con à, nếu khó chịu thì cứ khóc đi. Bà nội vẫn bên cạnh con đây!"
Nguyên Họa lập tức nhào vào lòng Tô Ái Cầm khóc kể lể: "Bà nội, ba ba không cần con nữa, trong lòng con đau quá đau quá."
Tô Ái Cầm vuốt lưng của Nguyên Họa, nhẹ giọng an ủi, Nguyên Họa cũng khóc mệt, thanh âm dần dần giảm xuống, trở thành tiếng nghẹn ngào từ cổ họng, từ từ ngừng lại, mới ngẩng đầu lên nói với Tô Ái Cầm: "Bà nội, có phải ba ba thật sự không cần con nữa hay không?"
Tô Ái Cầm từ ái vén những sợi tóc tán loạn trước mắt của Nguyên Họa lên nói: "Đứa ngốc, ba ba con chỉ là nhất thời nói lẫy mà thôi, chờ một thời gian con đến nhận lỗi, ba con sẽ tha thứ cho con, nghe lời bà nội không nên suy nghĩ nhiều."
Lúc này Nguyên Họa mới ngoan ngoãn lau sạch hai mắt đẫm lệ, thẳng lưng nói: "Bà nội, con đi ra ngoài trước đây, dù sao hôm nay cũng là ngày tuyên bố con là người thừa kế."
Tô Ái Cầm gật đầu, đứa nhỏ Nguyên Họa này thật sự là hiểu chuyện đến nổi khiến cho người khác đau lòng.
Lúc Nguyên Họa đi ra, trong sân đã không còn tranh cãi ầm ĩ như vậy, xa xa Nguyên Hữu Quốc thấy Nguyên Họa đi tới, khóe miệng hơi cong lên, liền nói với đoàn người: "Được rồi, các con còn có dị nghị gì không?" Ông đã nói rõ tất cả tình trạng của Nguyên Họa, hiện tại nhìn vẻ mặt của mọi người, đáy lòng thật ra thì vẫn không phục, chỉ là nét mặt cũng không tiện phát tác.
Nguyên Họa cũng đã thích nữ nhân rồi, cái cớ lúc trước bọn họ đưa ra cũng không có nửa điểm tác dụng. Vốn muốn đưa chuyện Nguyên Họa thích nữ nhân nói cho rõ ràng, nhưng mà lại bị Nguyên lão gia tử mạnh mẽ chặn miệng. Chỉ có thể đen mặt, đồng ý.
Nguyên Họa đi tới bên cạnh Nguyên Hữu Quốc cung kính kêu: "Ông nội!" Quay đầu rồi hướng đoàn người nói: "Vừa mới xảy ra chỉ là ngoài ý muốn, tôi ở chỗ này nói lời xin lỗi với mọi người."
Trong thời gian ngắn như vậy Nguyên Họa đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, khiến cho người ở chỗ này đều kinh ngạc. Dưới đáy lòng mỗi người đều nghĩ đến, khả năng kiềm chế của con nhóc này không phải người bình thường có thể so sánh. Cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Nguyên lão gia tử muốn truyền vị trí người thừa kế Nguyên gia cho Nguyên Họa.
Nguyên Hữu Quốc thấy được hiệu quả như mình muốn, khoát lên người của Nguyên Họa nói: "Như vậy từ hôm nay trở đi sự vụ lớn nhỏ ở Nguyên gia đều giao cho Nguyên Họa xử lý, các con cũng phải tích cực phối hợp với nàng, biết không?"
Đáy lòng đám người phía dưới không đồng ý nhưng vẫn gật đầu, lúc này Nguyên Hữu Quốc mới hài lòng cười nói: "Ừ, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Các con giải tán đi."
Sau khi Nguyên Hữu Quốc thấy tất cả mọi người đều giải tán mới nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, con theo ông vào phòng sách, ông giao phó chuyện của Nguyên gia cho con."
Nguyên Họa ngoan ngoãn gật đầu, cùng Nguyên Hữu Quốc đi vào phòng sách.
Đến phòng sách, Nguyên Hữu Quốc lấy ra mấy túi văn kiện nói: "Những thứ này là gia phả cùng với tư liệu về ngành nghề của Nguyên gia chúng ta, còn có một ít là ghi chép những sự kiện quan trọng, những thứ này đều là văn kiện cơ mật, cho dù là nữ nhân con yêu cũng không thể đụng vào, con có hiểu không?"
Nguyên Họa nhíu mày một cái, vẫn gật đầu nói: "Con hiểu, ông nội."
Nguyên Hữu Quốc hài lòng ngồi xuống ghế, lại dặn dò Nguyên Họa tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cùng với một ít bí mật quan trọng của Nguyên gia mới để Nguyên Họa về.
Đợi Nguyên Họa đi, mới cầm lấy điện thoại trong phòng, gọi cho Nguyên ba, e là đứa con trai này của ông hôm nay tức đến điên mới ra tay đánh cháu gái bảo bối của ông, chuyện giảng hòa chỉ có thể do ông làm, ai bảo ông để Nguyên Họa kế thừa Nguyên gia làm chi? Khiến cho cha con bọn họ đều muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, chẳng qua là ông cũng không ngờ cháu gái ông lại kinh hãi thế tục mà thích nữ nhân đâu chứ.
Thở dài một hơi, đáy lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, ai bảo Nguyên gia nhiều người như vậy mà ông chỉ có thể nhìn trúng cháu gái Nguyên Họa của ông làm người thừa kế làm chi. Có thể đây gọi là tự làm bậy, không thể sống đi.