Khi bạch y thư sinh đứng lên, hiên ngang mạnh mẽ đi tới, tư thế oai hùng đứng bên cạnh bích y nữ hiệp, Diệp Hiểu Tư nội tâm cảm nhận được một trận cảm động, đánh ra vài chữ: nương tử khổ cực rồi.
Sương Nguyệt Dạ cũng không đáp lại, mà là triệu hồi tọa kỵ, nhẹ nhàng mà lên, bạch y thư sinh cũng rất ăn ý theo sát nhảy lên, sau đó, hai người một con chậm rãi mà đi, chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
【 giang hồ 】 khách mời lão Hoàng: Sương Nguyệt Dạ không hổ là đệ nhất cao thủ giang hồ Trường Số 1, một chấp hai cũng thắng thực hoa lệ, cho chúng ta vì nàng mà vỗ tay... Chính là tiểu bạch kiểm không hổ là ái thê tình thâm, tuyệt không làm cho người ta mạo phạm thê tử của chính mình, cho chúng ta cũng vì hắn mà vỗ tay... Đôi vợ chồng này tuyệt đối là kiểu mẫu vợ chồng bậc nhất a, cho chúng ta vì bọn họ vỗ tay...
【 giang hồ 】 tiểu ong mật: lão Hoàng, ngươi phá hư đội hình . ::>_<::
【 giang hồ 】 khách mời lão Hoàng: ...
Diệp Hiểu Tư đã sớm chặn đi kênh giang hồ,khuỷu tay trái tay để ở trên bàn, tay chống vào má, ngơ ngác nhìn bóng lưng bạch y thư sinh cùng bích y nữ hiệp đang ngồi trên tọa kỵ trong trò chơi.
Sương Nguyệt Dạ điều khiển toa kỵ ở bờ hồ Bích Thủy thì ngừng lại, đi lên cầu Đoạn Thủy, cứ như vậy đưa lưng về phía bạch y thư sinh, tiếp tục không có động tác gì khác.
Dừng ở hàng lau xanh biếc, Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn cả người, do dự một chút vẫn là không nhẫn tâm quấy rầy, chính là lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng, nhất thời mê say trong thời khắc bình thản này.
Sau một lúc lâu, Sương Nguyệt Dạ xoay người, mặt hướng bạch y thư sinh: cám ơn ngươi.
Ách...
Chớp chớp mắt, đầu óc chậm mất một nhịp, Diệp Hiểu Tư qua vài giây mới kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Sương Nguyệt Dạ, biết rõ người kia không thể thấy mình, vẫn là thực không biết phải làm sao mà gãi gãi ót, sau đó trả lời: nương tử không cần cùng tiểu sinh khách khí, đều người một nhà thôi.
Sương Nguyệt Dạ: ha ha...
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng, bạch y thư sinh cùng bích y nữ hiệp cứ như vậy thâm tình nhìn nhau.
"Cậu đang làm gì a?" Khang Quả Duy rốt cục rời giường, đứng ở sau lưng Diệp Hiểu Tư cả nửa ngày, lại chỉ nhìn thấy tay cô chống mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm máy tính một chút phản ứng đều không có, thật sự nhịn không được mở miệng hỏi.
Phía sau đột nhiên truyền ra thanh âm, khiến Diệp Hiểu Tư thân mình chấn động mạnh một cái xém lật đỗ ghế dựa, xoay người thấy là Khang Quả Duy, oán giận nói: "Làm gì mà đột nhiên nói chuyện a, làm tớ sợ nhảy dựng."
Khang Quả Duy liếc mắt, "Nào có đột nhiên a, tớ đứng sau lưng cậu đã nửa ngày a, tớ nói cậu phát ngây cái gì a, máy tính chỉ dùng để chơi, không phải dùng để nhìn đến ngẩn người."
Diệp Hiểu Tư 囧, nhưng không có giải thích, vẫn là quay đầu tiếp tục xem màn hình máy tính, "Cậu vẫn là nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, đã năm giờ, ngủ thật đã!"
Nhất thiết, ai nói là tớ đang ngẩn người, tớ đây là đang cùng Nguyệt Dạ nhà tớ thâm tình nhìn nhau.
Đúng vào lúc này Sương Nguyệt Dạ gửi tin nhắn qua: ta có việc, hiện tại cần phải thoát a, buổi tối có thể phải sau tám giờ mới có thể online
Chính là tiểu bạch kiểm: ừ, nương tử đi hảo, không cần quá mệt mỏi nha.
Sau khi Diệp Hiểu Tư đánh xong những lời này, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia biến mất, trong lòng nổi lên một chút không muốn, theo đó khẽ thở dài một câu: "Nguyệt Dạ thật tốt. . ."
Hiểu Nguyệt Hà cái người kia thực ghê tởm, lại còn nói người tốt như Nguyệt Dạ là gay, đáng đời bị giáo huấn thảm như vậy
Bất quá, nói như vậy... Nam nhân chơi nhân vật nữ bị gọi là gay, vậy giống cô nữ nhân chơi nhân vật nam thì sao? Chẳng lẽ gọi là yêu nhân*?
* 人妖: nhân yêu aka gay. Mà Hiểu Tư nói ngược lại nên thành 妖人: yêu nhân aka pháp sư :))))
Mồ hôi... .
Diệp Hiểu Tư cứ như vậy loạn thất bát tao nghĩ đi nghĩ lại, mày dần dần nhíu lại.
Nếu Nguyệt Dạ đã biết cô là nữ sinh, có tức giận hay không đây?
"Cậu muốn đi họp sao?" Trần Úc nữa dựa nữa nằm ở trên giường, mặc trên người như cũ là trang phục váy tương tự lễ phục dạ hội, tư thế lại cực kỳ không thục nữ, làn váy từ bắp chân đã bị kéo lên đến đầu gối, tóc dài quăn ở trên vai, một bộ dáng phong tình vạn chủng.
Lúc này Nhan Mộ Sương trên mặt sớm đã không còn là vẻ mặt lạnh như băng lúc buổi sáng Diệp Hiểu Tư gặp được kia, thay vào đó là nụ cười ấm áp làm cho người ta cảm thấy động tâm, khóe miêng hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên như mặt nước ôn nhu, động tác trên tay nhanh chóng không mất đi vẻ thanh lịch.
Người nọ... Thật sự đối với mình tốt lắm.
Nhớ tới lời nói ngắn gọn cùng với sự săn sóc của người kia trước lúc logout, nụ cười trên mặtNhan Mộ Sương càng tăng lên, cho nên lại không có nghe được câu hỏi Trần Úc.
"Sương Sương?" Không có được lời đáp như chính mình dự liệu, Trần Úc có chút buồn bực kêu cái người đang quay lưng lại với mình, đang đem laptop cùng bút máy bỏ vào trong túi bằng hữu, trong lòng một trận nói thầm.
Sương Sương bắt đầu từ buổi sáng liền rất kỳ quái , thực không hiểu nổi nàng làm sao vậy?
"A?" Theo bản năng đáp một tiếng, Nhan Mộ Sương quay đầu nhìn Trần Úc, lại phát hiện ánh mắt Trần Úc nhìn mình có chút cổ quái, "Úc Úc, làm sao vậy?"
"Tớ là hỏi cậu có phải hay không cần đi họp?" Thở dài, đối với chính mình hôm qua nhìn thấy Nhan Mộ Sương thật đúng là xa lạ, Trần Úc thực bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy, cậu không phải cũng biết sao, Học Sinh Hội cần bắt đầu nhận người mới , đêm nay họp thảo luận."
Nhan Mộ Sương thực nề nếp giải thích, trong lòng cũng có chút buồn bực nói thầm, không rõ Trần Úc vì cái gì bỗng nhiên kỳ quái như vậy.
"Nga, tớ chỉ là hỏi một chút thôi."
"Vậy tớ đi đây." Thu thập xong đồ vật này nọ, Nhan Mộ Sương mang theo túi, quay người vẫy tay với Trần Úc, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
"Ân, tạm biệt."
Trần Úc nhìn thấy Nhan Mộ Sương tựa hồ tâm tình thực tốt ra khỏi cửa, lại thở dài.
Thật không rõ ngày hôm nay Sương Sương làm sao vậy, kỳ quái chết đi được.
Buổi sáng đi không hiểu vì sao lại sinh khí, hỏi như thế nào đều nói không có việc gì, nói chuyện cũng lạnh lẽo, làm hại chính mình buồn bực đi theo nhưng cũng không có biện pháp. Giữa trưa cơm nước xong trở về ký túc xá liền bật người mở máy tính, tiếp theo liền càng thêm kì quái, biểu tình trên mặt thì giống như kịch biến diện Tứ Xuyên*, trong chốc lát như thực phẫn nộ, trong chốc lát lại thực cao hứng, sau đó liền liên tục cao hứng thật lâu, thẳng đến vừa rồi.
(* Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ, là một nghệ thuật mà trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt. Nghệ thuật này được biết phát triển từ Tứ Xuyên, chỉ có cha truyền con nối và được coi là bí mật quốc gia của Trung quốc )
Rõ ràng Sương Sương ghét nhất là họp , bởi vì phó chủ tịch Hội học sinh, có người trên Bạch Mạc luôn ưa thích cùng nàng đối đầu tranh cãi, nhưng hôm nay, biết chắc sẽ gặp mặt cái tên gia hỏa đáng ghét kia, tâm tình lại vẫn có thể tốt như vậy.
Thật sự là hiếm thấy. . .
"Chúng ta đi ăn cơm đi." sau khi Khang Quả Duy rửa mặt xong, từ trong tủ quần áo tùy tay cầm bộ quần áo thay, đối với Diệp Hiểu Tư còn đang ngẩn người trước máy tính nói.
Diệp Hiểu Tư còn đang rối rắm chuyện tình của mình cùng Sương Nguyệt Dạ , nghe được âm thanh sau lưng, thân thể lại chấn động mạnh một cái, xoay người, "Cậu hôm nay thật đúng là thích làm tớ sợ ôi chao, sớm muộn gì cũng bị cậu hù chết."
Khang Quả Duy lại liếc mắt, "Ai dọa cậu, là cậu luôn nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người được không, thực là không rõ, xem cái máy tính cũng có thể mê mẩn như vậy, hơn nữa trên máy tính còn không có cái gì, cũng đã ở chế độ chờ rồi mà cậu còn xem..."
Khang Quả Duy cơ hồ là không ngừng giậm chân nói ra mấy lời liên tiếp này, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thái lên bằng hữu mới của mình thực thượng hạng a.
Quả nhiên thế giới to lớn, có đủ những cái lạ, lại có thể nhìn chằm chằm màn hình máy tính đã tắt đen mê mẩn như vậy.
Sau khi Diệp Hiểu Tư nghe nói như thế nhanh chóng quay đầu xem máy tính, quả nhiên màn hình đã là một mảnh màu đen, không khỏi có chút xấu hổ.
Khi nào thì chuyển sang chế độ chờ, mình tại sao không phát hiện a.
"Được rồi, không cần tiếp tục nhìn máy tính, nên đi ăn cơm ."
Khang Quả Duy quả thực là thua ở cô, tại sao lại quay lại nhìn máy tính của cô, máy tính của cô thực sự xem tốt đến như vậy sao?
"Nga nga, hảo." Nghe ra lời nói kia có chút buồn bực, Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, đứng dậy, "Đi đâu ăn a?"
"Tùy tiện đi một chút thôi."
Kỳ thật trong một tháng này, bởi vì huấn luyện quân sự mệt chết đi, Diệp Hiểu Tư chủ yếu mỗi bữa cơm đều là mua ở bên ngoài hoặc là trực tiếp tiện đường mua hamburger mà cắn. Mà Khang Quả Duy này đồng hồ sinh học dị thường cường hãn, sẽ thường xuyên tủy tiện ăn mì tôm, ngẫu nhiên khi Diệp Hiểu Tư gọi người giao cơm tới, cũng sẽ cùng gọi theo.
Nói cách khác, hai người kia trên căn bản là không ở bên ngoài dùng cơm.
Vì thế, sau khi hai người ở trong trường học tùy tiện tản bộ một lát, lại tùy tiện vào gian nhà ăn giải quyết vấn đề đói bụng. Chính là sau khi cơm nước xong bi kịch đã xảy ra.
Hai người Diệp Hiểu Tư cùng Khang Quả Duy bị thúc giục, lại hoa hoa lệ lệ lạc đường.