Từ Liễu Thanh uống trà Vân La kính mẹ chồng, tự nhiên liền coi nàng như con dâu, lại thấy nàng không mang theo nha hoàn để sai bảo, mà Trầm Ngư Lạc Nhạn, Bế Nguyệt Tu Hoa đều là do Từ Liễu Thanh một tay dạy dỗ, Bế Nguyệt đã cấp cho Dương Mạc Tuyền, Lăng Tử Nhan lại có hai nha hoàn, Lạc Nhạn tính tình hấp tấp vội vàng, trong mắt không biết phân biệt lớn nhỏ, đi theo Lăng Tử Nhan còn đỡ, nếu để hầu hạ Vân La thì sợ là mỗi ngày đều bị trách phạt, Trầm Ngư xử sự trầm ổn, lại ít nói, hầu hạ Vân La là tốt nhất, liền đem Trầm Ngư cho Vân La.
Lăng Tử Hạo cùng Vân La tân hôn vui vẻ, thấy việc rời nhà trốn đi đã ổn thoả, liền mang theo Vân La lui xuống trước.
Tỷ đệ Lăng Viễn Sương cùng Lăng Viễn Kiếm gặp lại nhau, tự nhiên cũng có nhiều điều muốn nói, liền đi đến thư phòng.
Bên này Từ Liễu Thanh thấy thần sắc Dương Mạc Tuyền có phần ảm đạm, biết trong lòng nàng mất mát, liền cùng nàng đi tới hoa viên, Lăng Tử Nhan lẽo đẽo theo sau.
Chọn một cái ghế đá ngồi xuống, Từ Liễu Thanh mới nói: “Ta biết trong lòng Mạc Tuyền khẳng định có uỷ khuất, chỉ là ván đã đóng thuyền, hy vọng con không cần bận tâm quá làm gì.”
Dương Mạc Tuyền vội vàng nói: “Nương đừng lo cho Mạc Tuyền, Mạc Tuyền không có việc gì, chỉ cần tướng công thích là tốt rồi.”
Từ Liễu Thanh vỗ vỗ tay nàng, lại an ủi nói: “Chỉ sợ chuyện viên phòng còn phải thư thả một thời gian, dù sao chân con bị thương còn chưa khỏi hẳn, không vội.”
Dương Mạc Tuyền lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Lăng Tử Nhan lại vẻ mặt tò mò hỏi: “Nương, viên phòng là gì?”
Từ Liễu Thanh trừng mắt liếc nàng: “Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều như vậy, chờ khi con xuất giá thì nương sẽ nói cho con.”
Lăng Tử Nhan kinh ngạc, bất quá cũng ẩn ẩn đoán được, nương nói “viên phòng” cùng tẩu tẩu nói “động phòng” hẳn là cùng một việc, hơn nữa cũng liên quan tới ca ca.
Từ Liễu Thanh lại nói: “Nhan nhi, ca ca con đã trở lại rồi, về sau không được ngủ lại phòng tẩu tẩu nữa.”
Lăng Tử Nhan nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Từ Liễu Thanh quát lớn: “Không nên thắc mắc nhiều vậy làm gì!” Lại nói với Dương Mạc Tuyền: “Con về nghỉ ngơi trước đi, Thái Hậu đến đây, sợ là sẽ ở lại thấy ngày.”
Lăng Tử Nhan dìu Dương Mạc Tuyền trở về phòng, ở lại một buổi chiều, Từ Liễu Thanh đã nói là không cho phép nàng ngủ lại nữa, nên đành trở về phòng mình.
Lạc Nhạn hầu hạ nàng ăn cơm chiều, Lăng Tử Nhan chỉ gắp mấy miếng đã buông đũa. Lạc Nhạn hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Lăng Tử Nhan mày nhíu lại, vẻ mặt buồn rầu nói: “Nói cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu đâu.”
“Một người nghĩ không được, hai người ắt sẽ ra, người xem lần trước đi dâng hương, không phải Lạc Nhạn đã làm được việc lớn đó sao?” Lạc Nhạn nói xong, trên mặt còn đầy vẻ cao hứng, tuy đến giờ nàng cũng không hiểu được vì sao Lăng Tử Nhan lại khen nàng làm tốt.
Lăng Tử Nhan ngẫm lại, nói: “Điều này cũng đúng, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết viên phòng là cái gì không?”
“Viên phòng?” Lạc Nhạn lắc lắc đầu. “Hẳn là việc phải làm sau khi thành thân a? Vì sao tiểu thư không đi hỏi thiếu nãi nãi cùng phu nhân?”
Lăng Tử Nhan trợn trắng mắt liếc nàng một cái: “Nếu các nàng chịu nói cho ta biết, ta còn phải hỏi ngươi sao?”
Lạc Nhạn tò mò hỏi: “Tiểu thư, ngươi cần biết về ‘viên phòng’ để làm gì?”
“Dù sao cũng hữu dụng!” Lăng Tử Nhan nâng má, vẻ mặt như trái khổ qua.
Lạc Nhạn bồi nàng ngồi, cùng nhau phát sầu.
Lăng Tử Nhan nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, vui vẻ nói: “Ta biết hỏi ai rồi!”
Lạc Nhạn bị nàng hù phát sợ, vỗ ngực hỏi: “Tiểu thư muốn hỏi ai?”
Lăng Tử Nhan lại nói: “Ngươi theo ta đi sẽ biết.” Đi tới cửa lại dừng lại, đi đến tủ quần áo lấy ngân lượng, lục ra một bộ y sam, chính là bộ nam trang lần trước mặc lúc ở Dương Châu, nói với Lạc Nhạn: “Ngươi nhanh đi tìm Anh Tuấn mượn một bộ y phục lại đây.”
Lạc Nhạn khó hiểu: “Tìm Anh Tuấn mượn y phục làm gì? Ta mới không cần mặc đồ của hắn.”
Lăng Tử Nhan trừng mắt với nàng: “Nếu ngươi muốn đi theo ta, vậy đừng lằng nhằng nữa!”
Lòng hiếu kỳ của Lạc Nhạn luôn luôn rất lớn, nào có thể không đi theo được, liền chạy nhanh đi tìm Anh Tuấn mượn một bộ y phục, lúc trở về đã thấy Lăng Tử Nhan thay đổi xong xuôi, tiểu thư yêu kiều lập tức biến thành tiểu công tử, liền cũng vội vàng thay quần áo, thành một gã sai vặt thanh tú.
Lăng Tử Nhan mang theo nàng vụng trộm từ cửa sau ra ngoài, dọc theo đường đi cũng không nói cho Lạc Nhạn biết muốn đi đâu, thẳng đến khi rẽ vào một ngõ nhỏ xa hoa truỵ lạc mới nói: “Đến rồi.”
Lạc Nhạn ngẩng đầu nhìn tẩm biển viết ba chữ thật to: Thuý Vân Các.
Ngày đó đi Dương Châu đón dâu Lạc Nhạn không đi theo nên cũng không biết Thuý Vân Các là nơi yên hoa, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt phi phàm còn tưởng Lăng Tử Nhan tới tìm người, liền hỏi: “Tiểu thư, người muốn hỏi ai về phương diện này?”
Lăng Tử Nhan nói: “Đi vào sẽ biết. Đúng rồi, sau khi vào phải gọi ta là công tử.” Nói xong liền chắp tay sau lưng, nghênh ngang tiêu sái tiến vào Thuý Vân Các.
Lạc Nhạn cũng không hỏi nhiều nữa, đi theo sau.
Lăng Tử Nhan đã đi qua thanh lâu ở Dương Châu, kiến thức qua tình cảnh bên trong, cho nên lúc vào Thuý Vân Các đã không còn kích động như lần đầu tiên nữa, nhưng mà nhìn thấy nam nữ ôm nhau chung một chỗ, mặt vẫn có chút hồng.
Lạc Nhạn thì nói thầm trong lòng, như thế nào mà tiểu thư lại đến loại địa phương này?
Cô nương tiếp khách thấy Lăng Tử Nhan tiến vào, lập tức nghênh đón, vẫy vẫy khăn tay, nói: “Yêu, vị công tử này nhìn thực lạ mắt, hẳn là lần đầu tiên đến đây a? Thỉnh mau vào bên trong.”
Lăng Tử Nhan ho nhẹ một chút, bộ dáng ra vẻ thực lão luyện, nói: “Chuẩn bị cho ta một gian thượng phòng, gọi ma ma của các ngươi tới gặp ta.”
Cô nương tiếp khách thấy Lăng Tử Nhan tuổi còn trẻ, bộ dạng tuấn tú, vào đây không gọi Liễu Nhứ, Liễu Hiệp là các hồng bài cô nương mà lại tìm Liễu ma ma, lão nương hết thời như vậy, trong lòng thấy rất kỳ quái, bất quá khách nhân đã yêu cầu như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều, dẫn các nàng đi thượng phòng rồi sau đó đi kêu Liễu ma ma.
Lạc Nhạn đợi sau khi Lăng Tử Nhan ngồi vào chỗ của mình mới hỏi: “Tiểu thư, người mà người muốn hỏi chính là cái ma ma gì đó kia?”
Lăng Tử Nhan cười nói: “Không sai, nơi này nhiều người lui tới như vậy, ma ma kiến thức rộng rãi, khẳng định biết.”
Liễu Thuý Vân đang ở trong phòng gảy bàn tính, nghe được cô nương thủ hạ nói có một công tử tuấn tú đến chỉ danh gọi nàng đến hầu hạ, mừng đến nỗi vội vàng trang điểm cho đẹp, cầm gương đồng ngắm nhìn, quả nhiên vẫn còn phong vận lắm, cứ nghĩ lão nương đã bao nhiêu năm không rời núi, không nghĩ tới còn có người nhớ thương. Thay đổi một thân y phục xong liền hướng thượng phòng đi tới, đẩy cửa vào liền thấy Lăng Tử Nhan, quả nhiên tuấn tú, trong lòng càng vui mừng.
Lăng Tử Nhan thấy nàng tiến vào, mặt lộ vẻ mỉm cười, nói: “Liễu ma ma phải không? Mời ngồi.”
Liễu Thuý Vân lắc mông đi qua, ngồi bên cạnh Lăng Tử Nha, nắm lấy bàn tay nàng đặt lên bàn, nịnh nọt nói: “Công tử có muốn uống chút rượu trước không?”
Liễu Thuý Vân đứng lên,người như thể không xương, bá lấy vai nàng, cười nói: “Công tử thật đúng là háo sắc a, vậy để Thuý Vân giúp người cởi áo tháo thắt lưng đi!”
Làm thế doạ Lăng Tử Nhan phải vội vàng bật dậy, cách xa nàng vài bước mới dám nói: “Liễu ma ma, hôm nay ta đến đây chính là muốn hỏi ngươi một việc, hỏi xong sẽ đi ngay.”
Quả nhiên Liễu Thuý Vân ngây ngẩn cả người, thấy Lăng Tử Nhan lạ mắt, hẳn là chưa từng gặp qua, chẳng nhẽ không phải đến hát hoa tửu mà lại hỏi sự tình gì đó nên mới đến đây? Khẩu khí tự nhiên lạnh nhạt hẳn, nói: “Chúng ta đây là nơi buôn bán, nếu muốn hỏi gì thì thỉnh công tử đi nha môn.”
Lăng Tử Nhan nháy mắt với Lạc Nhạn, Lạc Nhạn vội vàng lấy ra thỏi bạc năm mươi lượng, đặt trước mặt Liễu Thuý Vân.
Liễu Thuý Vân thấy bạc lập tức khác hẳn, thu vào trong lòng, cười nói: “Công tử muốn hỏi chuyện gì? Có phải lại có phu nhân nhà ai muốn đến hỏi thăm người nào không?” Bình thường người đến kỹ viện hỏi này nọ đều là nữ nhân phải thủ phòng trống, sai người hỏi thăm xem trượng phu ở trong này thân mật với ai, liền cứ nghĩ Lăng Tử Nhan chính là người được phái đến. Nhìn nàng một thân cẩm y, bộ dáng quý công tử, sợ là đến giúp nương hắn hỏi thăm chuyện của phụ thân.
Lăng Tử Nhan lại ngồi lại, trịnh trọng hiếu kỳ hỏi: “Viên phòng là cái gì?”
Liễu Thuý Vân đang uống trà, nghe thấy nàng hỏi vậy, một miệng đầy trà lập tức phun ra ngoài, tiếp theo là một tràng cười dài.
Lăng Tử Nhan thấy nàng cười mãi không dứt, thấy thực nghi hoăc, lúc tẩu tẩu cùng nương nói đến chuyện này đều là vẻ mặt trịnh trọng, sợ nàng biết, mà Liễu ma ma này lại thiếu chút nữa cười đến đau xóc hông, khó hiểu hỏi: “Này thì có gì buồn cười?”
Liễu Thuý Vân cứ nghĩ Lăng Tử Nhan cố ý đùa với mình, nhưng thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, bộ dáng giống như thật sự cái gì cũng đều không hiểu, liền ngưng cười, nói: “Viên phòng chính là…” Tuy rằng đây là chuyện bình thường, nhưng nói ra miệng thì thật đúng là không tốt lắm, liền nói: “Ngươi ghé tai lại đây.”
Lăng Tử Nhan lập tức sát lại.
Liễu Thuý Vân tất nhiên đem việc nam nữ hoan ái giảng giải một phen. Nàng là người chốn yên hoa, không khỏi thêm mắm dặm muối.
Suốt buổi nói chuyện, mặt Lăng Tử Nhan chuyển từ trắng sang hồng, từ hồng lại thành tím, vừa thẹn thùng lại xấu hổ, khó trách tẩu tẩu cùng nương cũng không nói cho nàng biết, đây không phải là chuyện nữ nhi nhà gia giáo có thể nghe, tiện đà lại liên tưởng đến việc ca ca cùng tẩu tẩu viên phòng, mặt lập tức trắng bệch, vỗ bàn cái rầm đứng lên, cả giận nói: “Điều này sao có thể?!”
Liễu Thuý Vân đang vẫn trên con đường truyền thụ kinh nghiệm cho “hắn”, lại nghe “y” nói việc này không thể được, nghĩ “hắn” là người đứng đắn, không học mấy thứ bàng môn tà đạo, liền cười nói: “Không được thì không được,công tử cần gì phải tức giận?!”
Lăng Tử Nhan một khắc cũng không đợi thêm được nữa, như thể đêm nay hai người kia sẽ viên phòng luôn vậy, mang theo Lạc Nhạn đi ra, được vài bước lại ngừng lại, nhớ ra còn một việc phi thường trọng yếu chưa hỏi, lập tức vẻ mặt đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó, nhìn Liễu Thuý Vân mà như thế nào cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng, đi qua ghé sát vào bên tai nàng hỏi nhỏ.
Lúc này Liễu Thuý Vân không cười to nữa, thực ngây ngẩn cả người, lại nhìn Lăng Tử Nhan hai gò má kiễu diễm, mặt mày xấu hổ, căn bản chính là tư thái nữ nhi, biểu tình lập tức như bừng tỉnh đại ngộ.
Lăng Tử Nhan xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng đều cúi thấp.
Liễu Thuý Vân cười nói: “Công tử lại hỏi một việc nữa, chỉ sợ năm mươi lượng bạc kia không đủ a, hơn nữa chuyện này cũng chỉ ta biết, ngay cả mẫu thân ngươi cũng chưa chắc biết.”
Lăng Tử Nhan vội vàng nói Lạc Nhạn: “Lấy một trăm lượng bạc cấp Liễu ma ma.”
Liễu Thuý Vân nhận bạc, lại cùng Lăng Tử Nhan thì thầm một phen.
Lăng Tử Nhan nghe xong, mặc dù vẻ mặt vẫn có nét thẹn thùng nhưng lại có hơn vài phần vui sướng, nói: “Đa tạ đã chỉ giáo.” Sau đó mang theo Lạc Nhạn rời đi.
Liễu Thuý Vân nhìn số ngân lượng trên tay, thầm nghĩ, chỉ tuỳ tiện nói mấy câu mà đã được một trăm năm mươi lượng bạc, vị tiểu thư này xuất thủ thật đúng là hào phóng a. May mắn lúc lão nương còn trẻ đã từng tiếp đãi qua một nữ nhân nản lòng với tình yêu không được đền đáp, bằng không chắc đã vuột mất món buôn bán lời tới một trăm lượng này.
***
Lạc Nhạn đợi mãi từ lúc ở Thuý Vân Các về đến tận Lăng phủ mà Lăng Tử Nhan cũng chưa chịu nói cho nàng biết “viên phòng” là cái gì, cái này bảo nàng mở miệng như thế nào đây?
Đi tới cửa sau không khoá mà chỉ khép hờ, hai người chuẩn bị từ cửa sau lén vào, sao biết vừa đẩy ra đã thấy một đoàn người đi qua, bị doạ sợ liền vội vàng thối lui sang một bên, nguyên lai vì Thái Hậu vào phủ, Lăng Viễn Kiếm muốn đảm bảo an toàn nên mới gia tăng nhân thủ tuần tra ban đêm.
Đoàn người đi qua, Lăng Tử Nhan và Lạc Nhạn mới vào cửa.
Lăng Tử Nhan đứng ở trước cửa viện do dự một phen, trở về phòng hay đi tìm tẩu tẩu? Nhớ tới những gì Liễu ma ma nói, mặt lại đỏ bừng nóng rực, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, sai Lạc Nhạn mang tới chậu nước lạnh, hất lên mặt, nhìn vào trong gương, vẫn hồng diễm vô cùng, càng là một đêm xuân mộng.
***
Lúc Dương Mạc Tuyền tỉnh dậy nhưng lại không thấy Lăng Tử Nhan, cảm thấy có chút kỳ quái, đổi lại là bình thường thì nàng đã sớm tới đây, hay bởi vì Lăng Tử Hạo đã trở lại nên nàng cũng bắt đầu kiêng dè? Mải miên man suy nghĩ mãi thì thấy Tu Hoa tới, nói Thái Hậu đang ở trong viện tử, phu nhân muốn nàng đi qua.
Dương Mạc Tuyền mang theo Bế Nguyệt hướng viện tử đi đến, tất cả mọi người đã ở đó, Lăng Tử Nhan cũng ở đấy, rõ ràng nàng thấy được mình nhưng lại trốn sau lưng Từ Liễu Thanh, trong lòng liền lấy làm kỳ quái.